Nha môn Hình bộ rất lớn, trên đường Hứa Thất An tóm một gã lại viên dẫn đường.
Lại viên chỉ là kẻ tay trói gà không chặt, có chút sợ hãi đám Đả Canh Nhân hung thần ác sát này, không dám trái lời, dẫn bọn họ đi phòng nghị sự.
Xuyên qua đại viện, tới phòng nghị sự Hình bộ, đây là một gian đại sảnh rộng rãi, không có bàn, chỉ có ghế dựa, sắp hàng chỉnh tề.
Người của hai nha môn chia ra ngồi hai bên, phân biệt rõ ràng.
Bên trái là các quan Hình bộ lấy nhị phẩm Hình bộ thượng thư mặc áo bào đỏ, thêu gà cảnh cầm đầu.
Bên phải là các quan lấy Trần phủ doãn tứ phẩm phủ Kinh Triệu mặc áo bào đỏ, thêu vân nhạn cầm đầu.
Ở giữa có một thái giám đội mũ cao, mặc mãng bào ngồi, mặt trắng không râu, nheo mắt, quái gở không bình thường.
Bên cạnh vị thái giám này có hai vị hoạn quan đứng hầu.
Đến cửa, lại viên tựa như chim cút, run giọng nói: “Chư, chư vị đại nhân... Đả Canh Nhân đến...”
Trong phòng nghị sự, mười mấy vị quan viên tay nắm quyền to đồng thời nhìn tới.
Hứa Thất An nghênh đón ánh mắt các đại lão, vượt qua bậc cửa, ôm quyền nói: “Bản quan Hứa Thất An, chào chư vị đại nhân.”
Hắn nhìn quét qua đám người, thấy một nữ tử quen mặt, một trong các bộ đầu của phủ Kinh Triệu, Lữ Thanh.
Người sau cũng chú ý tới hắn, trong ánh mắt hiện lên mờ mịt nồng đậm. Nhất là sau khi nhìn thấy hai vị Ngân la, cùng với Đồng la khác mơ hồ lấy Hứa Thất An cầm đầu, càng thêm chấn động.
Vị quan viên nào đó của Hình bộ nhìn Hứa Thất An, thản nhiên nói: “Vụ án lớn như thế, Đả Canh Nhân ngay cả Kim la cũng không phái ra, bản quan ngày mai nhất định phải dâng thư buộc tội.”
Hứa Thất An thản nhiên nói: “Đả Canh Nhân tra án, nào cần hướng Hình bộ các ngươi giải thích?”
Dừng một chút, hắn nói: “Nghe nói Hình bộ giam Đại Lý tự, Lễ bộ, cùng với rất nhiều đương sai trong cung, cũng quấy nhiễu Đả Canh Nhân chúng ta thẩm vấn, thượng thư đại nhân, xin hỏi đây là ý gì.”
Từng có một lần gặp mặt Tôn thượng thư không nói lời nào, thậm chí không nhìn Hứa Thất An lấy một cái, mặt không biểu cảm nâng chén trà lên, uống một ngụm.
Ở quan trường, bưng trà là ý tứ tiễn khách.
Khóe miệng Hứa Thất An hơi cong lên, không tiếp tục tranh chấp, yên lặng tìm vị trí ngồi xuống.
Ở trong mắt mọi người, hắn đây là nhận mình nhát gan rồi, nhịn Tôn thượng thư ra oai phủ đầu.
Lúc này, một vị lại viên hoảng hốt chạy tới, nhìn lướt qua đám Đả Canh Nhân, cúi đầu ở bên tai một vị quan viên Hình bộ nói nhỏ vài câu.
Vị quan viên Hình bộ kia sắc mặt thay đổi hẳn, vỗ bàn đứng lên, chỉ tay đám người Hứa Thất An, quát lớn: “Buồn cười, quả thực trong mắt không có vương pháp!”
Quan viên khắp phòng đều nhíu mày.
Tôn thượng thư nói: “Chuyện là thế nào?”
Vị quan viên Hình bộ kia vẻ mặt kích động, chắp tay nói: “Thượng thư đại nhân, Lưu công công, đám Đả Canh Nhân này ở cửa Hình bộ ta giết người, giết còn là tướng lĩnh có chức quan, kiêu ngạo cỡ nào, cuồng vọng cỡ nào. Thế nào cũng phải nghiêm trị.”
Một đám quan viên chấn động, ngay cả đại thái giám giữ tư thái, híp mắt không nói lời nào, cũng kinh ngạc nhìn về phía đám người Hứa Thất An.
Tôn thượng thư sắc mặt không thay đổi, nhẹ nhàng vỗ tay vịn ghế dựa, nói: “Hình bộ nắm giữ hình pháp, pháp lệnh, sẻ chia lo lắng cho bệ hạ, vì vạn dân chờ lệnh, người đâu...”
“Khoan đã!” Hứa Thất An cao giọng ngắt lời, mang theo nụ cười lạnh nói: “Bản quan phụng chỉ tra án, Hình bộ từ trong đó làm khó dễ, quấy nhiễu phá án, bản quan cầm kim bài, tiên trảm hậu tấu. Cái khác, bản quan hoài nghi Hình bộ cấu kết với tặc nhân, là thủ phạm nổ tung phá hủy Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu. Tôn thượng thư, không bằng theo ta đi nha môn Đả Canh Nhân một chuyến?”
Vậy mà cứng thế?
Đám quan viên phủ nha nhìn nhau, khó có thể tin, đây thật là lời một Đồng la nho nhỏ dám nói ra?
Tôn thượng thư là chính nhị phẩm tay nắm quyền to, một trong chư công triều đình, vị Đồng la trước mắt này dám nói như vậy, hoàn toàn không mang Tôn thượng thư để vào mắt.
Quan viên phủ nha nhịn không được nhìn về phía người lãnh đạo trực tiếp, lại phát hiện Trần phủ doãn nhìn trời góc bốn mươi lăm độ, làm bộ chưa thấy.
“Lớn mật!”
“Dám vu hãm thượng thư đại nhân, ngươi có mấy cái đầu?”
Quan viên Hình bộ giận dữ.
Hứa Thất An càng cuồng, tiến lên trước một bước, một tay ấn đao, nhìn chằm chằm đám người Hình bộ: “Hình bộ không phá được án, ta đến phá. Hình bộ không giết được người, ta tới giết!”
“Còn có!” Hứa Thất An từ trong lòng lấy ra kim bài bệ hạ ngự ban, tay rung lên, “Phành” kim bài xoay tròn cắm xuống đất, bắn tung tóe lên nhỏ vụn.
“Hình bộ dám quấy nhiễu ta phá án, ta ngay cả Hình bộ cũng giết!”
“Có đủ rõ ràng hay không?”
Phòng nghị sự tràn đầy yên tĩnh, quan viên Hình bộ nổi giận đột nhiên nghẹn phát hỏa, không phải vì sợ hãi, mà là chấn kinh.
Nha môn Đả Canh Nhân làm sao vậy? Ngụy Uyên làm sao vậy?
Phái tên trẻ trâu như vậy đến phá án, đây không phải mang điểm yếu đưa tới trong tay đối thủ sao?
Chỉ bằng đoạn lời này, bắt vào đại lao Hình bộ, có thể khiến hắn cả đời không ra được. Ngày mai Hình bộ liên danh tố cáo Ngụy Uyên một sớ, xem hắn giải thích như thế nào.
“Ha ha!” Đại thái giám mặc áo mãng bào cười lên, “Quả nhiên là trẻ tuổi hăng hái, bộc lộ sắc bén nha.”
Hắn nhìn quét mọi người: “Ta giới thiệu cho mọi người một lần vị Đồng la này, hắn là trưởng công chúa tiến cử, quan chủ sự nha môn Đả Canh Nhân bệ hạ tự mình điểm danh.
“Đúng rồi, lúc trước hắn bởi vì chém bị thương thượng cấp, bị Ngụy Công phán bảy ngày sau phạt chém ngang lưng. Bệ hạ nhân từ, cho phép hắn lập công chuộc tội.”
Quan chủ sự bệ hạ khâm điểm, khó trách dám cuồng như vậy... Chém bị thương thượng cấp, bảy ngày sau chém ngang lưng, khó trách sát ý nặng như vậy!
Đám quan viên Hình bộ bỗng nhiên không lên tiếng nữa.
Đó là một tên cuồng đồ ở vào bước đường cùng, phá án là sinh cơ duy nhất của hắn, người như vậy dễ dàng đi cực đoan nhất. Nếu là ép hắn nóng lên, chỉ sợ rất muốn kéo theo mấy kẻ chôn cùng.
Một điểm này, từ hắn không chút do dự chém giết quan quân có thể nhìn ra.
Thấy đám quan viên Hình bộ đều tìm lợi tránh hại, đại thái giám đè tay xuống, nói: “Đều ngồi xuống đi, vụ án Tang Bạc liên lụy quá nhiều, trình độ coi trọng của bệ hạ cao hơn so với vụ án bạc thuế, đặc biệt lệnh ta làm tổng đốc, đốc xúc các ngươi phá án.
“Đả Canh Nhân đến vừa lúc, đỡ cho ta quay đầu lại đi tìm các ngươi nói chuyện.”
Thái giám này rõ ràng càng thiên hướng ta hơn... Chuẩn xác mà nói là Đả Canh Nhân, là quan hệ Ngụy Uyên?
Hứa Thất An ôm quyền, quay về chỗ ngồi.
Tống Đình Phong rất biết phối hợp, chạy lên rút ra kim bài, hai tay dâng lên: “Đại nhân, kim bài của ngài.”
Hứa Thất An như thị uy nhìn mọi người một cái, đưa tay tiếp nhận: “Ừm!”