“Chỉ cần lục hoàng tử thượng vị, có thể cam đoan ủng hộ ta, liều mạng với Vân Châu, như vậy, tuy chuyện lương thực tiền bạc vẫn chưa được giải quyết, nhưng vắt quốc lực Đại Phụng một chút, vẫn miễn cưỡng có thể chống đỡ qua được.
“Bây giờ vấn đề duy nhất là, ta tu vi quá yếu, tuy có thể tranh phong cùng nhị phẩm, nhưng đối mặt nhất phẩm nhất định phải chết không thể nghi ngờ. Mà chắn ở trước mặt ta, là Phong Ma Đinh.”
Phong Ma Đinh không thể dùng man lực phá giải, trừ phi giống A Tô La như vậy, hiểu được khẩu quyết cùng bí pháp giải ấn.
Như vậy tình huống lại chỉ trúng một cái đinh, vẫn có thể làm được việc tự mình nhổ.
Hứa Bình Phong ơi Hứa Bình Phong, ngươi trái lại tính hết cơ quan... Trong lúc ý niệm chuyển động, hắn bỗng ngửi thấy một mùi thơm tới gần, mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn lại.
Mộ Nam Chi ngồi ở bên giường, cho hắn một cái bóng lưng vô hạn tốt đẹp, cùng với nửa bờ mông tròn xoe, căng lên quần lụa.
Nàng không biết khi nào c ởi quần áo, chỉ mặc áo trong màu trắng.
Nếu không làm sao lại nói là thiếu nữ tốt, không tốt hơn eo của thiếu phụ, thiếu phụ tốt, chẳng tốt bằng mông của dì.
“Ta mười ba tuổi bị cha mẹ đưa vào, đổi lấy một hồi phú quý to lớn, vốn tưởng đời này sẽ vượt qua ở trong cung, kết quả lại bị Nguyên Cảnh tặng cho Hoài Vương. Hối hận cho rằng mình chỉ là một món hàng, bị người ta bán qua bán lại.”
Mộ Nam Chi đưa lưng về phía hắn, lặng lẽ nói:
“Sau đó nữa, quen biết Lạc Ngọc Hành mụ đàn bà thối này, cô ta nói cho ta biết, nói ta là Hoa Thần chuyển thế, thân mang linh uẩn, là đỉnh lô của Hoài Vương, chờ đợi có một ngày hắn đến cướp đi linh uẩn của ta.
“Ta rất sợ hãi hỏi cô ta, linh uẩn bị cướp đi sẽ thế nào. Nàng nói cho ta biết, đương nhiên là sẽ chết.
“Vì thế ta lại cảm thấy, mình ngay cả hàng hóa cũng không bằng, là một gia súc nuôi nhốt ở phủ Hoài Vương, đợi một ngày kéo ra ngoài giết.”
Thì ra nàng kiêng kị thân phận mình bị bại lộ như vậy, kiêng kị bị ta biết là Hoa Thần chuyển thế, đều là bị quốc sư đe dọa... Hứa Thất An bừng tỉnh đại ngộ.
“Cho nên ta luôn sợ hãi thân phận mình bại lộ, đối với ai cũng ôm cảnh giác, trong đó liền bao gồm ngươi.”
Mộ Nam Chi chưa quay đầu, nhưng Hứa Thất An có thể cảm giác được nàng cười một cái:
“Nhưng mấy ngày nay, ta hỏi đi hỏi lại mình, nếu họ Hứa muốn đoạt linh uẩn của ta, ta đồng ý không? Ta nguyện ý vì ngươi mà chết không? Thẳng đến lúc ấy ngươi vào nhà, ta vẫn chưa có đáp án.”
Nàng dừng một chút, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía gói bánh ngọt kia trên bàn:
“Nhưng ở vừa rồi, ta đột nhiên biết đáp án rồi, ta là nguyện ý.”
Nói xong, thân thể Mộ Nam Chi căng thẳng, cứng ngắc ngồi, như phía sau có quái vật gì đáng sợ, sẽ lao tới cắn nàng bất cứ lúc nào.
Nàng đợi thật lâu, chưa đợi được Hứa Thất An hổ đói vồ dê, không nhịn được, quay đầu nhìn một cái.
Hứa Thất An nghiêng người, tay chống đầu, cười tủm tỉm nhìn nàng.
Bạch Cơ cũng học tư thế Hứa Thất An, nghiêng người, một cái móng vuốt chống đầu, yên lặng nhìn nàng.
Sắc mặt Mộ Nam Chi “vù” đỏ lên, đỉnh đầu như toát ra khói đen hư ảo.
“Các ngươi...”
Nàng thẹn quá hóa giận, nắm lên Bạch Cơ liền đập về phía trên mặt Hứa Thất An, Hứa Thất An không có việc gì, Bạch Cơ đau kêu “éc éc”.
“Chọc ngươi chơi đó, đừng tức giận đừng tức giận.”
Hứa Thất An mang Bạch Cơ gạt sang một bên, đuổi ở trước khi Mộ Nam Chi “chuồn đi”, mang nàng kéo lên giường.
Cô nàng này sĩ diện đến chết, ngạo kiều đến mức làm người ta giận sôi, thật không dễ gì lấy đủ dũng khí thổ lộ, muốn giúp hắn tấn thăng nhị phẩm, bỏ lỡ lần này, một lần sau cũng không biết phải chờ tới khi nào.
“Nàng là Bất Tử Thụ, ta không đoạt đi được linh uẩn của nàng, nhiều lắm là hấp thu một ít, không chết được. Với lại, trong cơ thể ta có Phong Ma Đinh, cho dù ngủ với nàng, cũng không tấn thăng được nhị phẩm.
(từ giờ sẽ đổi xưng hô)
“Ta trước làm chó li3m nàng một hồi đi, chuyện hấp thu linh uẩn, về sau nói sau.”
Hứa Thất An thuận thế mang đầu vùi vào trong bộ ng ực mềm mại, chuẩn bị “sụp soạp” một phen, đột nhiên, đầu cảm giác bị người ta gõ một gậy.
Đây không phải truyền thư tầm thường, đây là thỉnh cầu tán gẫu riêng.
Nếu là bình thường, Hứa Thất An sẽ mang mảnh vỡ Địa Thư bỏ qua, tận tình làm chó li3m một hồi.
Nhưng bây giờ là thời khắc phi thường, thành viên Thiên Địa hội tán gẫu riêng với hắn, khẳng định có việc.
Lưu luyến từ ngực Mộ Nam Chi ngẩng đầu, liếc khuôn mặt nàng rặng mây đỏ trải rộng một cái...
Sơ ý, nên tháo vòng tay xuống trước, bằng không nhìn khuôn mặt, dễ dàng sớm tiến vào thời gian hiền giả... Trong lòng lải nhải, hắn thuận tay lấy ra mảnh vỡ Địa Thư, tiếp nhận đối phương tán gẫu riêng.
【 8: Ta ở ngoài cửa tây kinh thành mười lăm dặm, có thể đi ra gặp một chút hay không. 】
Số 8?
Hứa Thất An nhíu nhíu mày, Kim Liên đạo trưởng mấy ngày hôm trước từng nói, số 8 đã xuất quan, gần đây có thể sẽ đến kinh thành.
Hắn tìm riêng ta làm cái gì?
Trong thành viên Thiên Địa hội, số 8 là tên cúp máy vạn năm, hắn không có tiếp xúc với hắn, với thành viên khác.
Hỏi Kim Liên đạo trưởng trước đi, xem số 8 này đáng tin hay không... Hứa Thất An chưa trả lời, kết thúc nói chuyện riêng, quay lại hướng Kim Liên đạo trưởng gửi đi lời mời nói chuyện riêng.
【 9: Chuyện gì? 】
Đạo trưởng rất nhanh truyền thư đáp lại.
【 3: Số 8 đã đến kinh thành, hẹn ta gặp mặt. 】
Hứa Thất An đi thẳng vào vấn đề mang tình huống nói cho Kim Liên đạo trưởng.
【 9: Đề nghị của bần đạo là, không ngại đi gặp một chút. 】
Hứa Thất An biết quy củ của Thiên Địa hội, không trải qua bản thân cho phép, Kim Liên đạo trưởng sẽ không chủ động lộ ra thân phận người nắm giữ mảnh vỡ.
Chấm dứt truyền thư, hắn ngay sau đó liên thông số 8, trả lời:
【 Được! 】
Đành phải bất đắc dĩ đứng dậy, lưu luyến nhìn chằm chằm bộ ng ực Mộ Nam Chi nằm thẳng, vẫn còn rất có quy mô, nói:
“Ta ra ngoài một chuyến, không cần chờ ta, ngủ trước đi.”
Nói xong, thân thể hắn dung nhập bóng ma, biến mất ở trong phòng.
Mộ Nam Chi dùng sức phun ra một hơi, không phân biệt rõ là mất mát hay như trút được gánh nặng.
“Dì, ta cũng muốn làm chó li3m của ngươi.”
Bạch Cơ bổ nhào về phía bộ ng ực Mộ Nam Chi, nhưng bị Hoa Thần tát một cái đánh văng ra, nàng nhíu mày nói:
“Ngươi có phải ở cùng hắn lâu, trở nên giống đồ hư hỏng hay không.”
Nàng vừa nói vừa xách lên một chi sau của Bạch Cơ, nhìn thoáng qua, gắt:
“Ngươi là con nhóc.”