“Ngươi là đến tìm viện binh sao? Ta cũng không có tinh lực chạy đi Trung Nguyên thay ngươi đánh nhau.”
Cửu Vĩ Thiên Hồ chớp đôi mắt đẹp, cười tủm tỉm hỏi.
Thanh âm mềm mại đáng yêu từ tính, mang theo sự quyến rũ bất cần.
“Tin tức của ngươi quá lạc hậu rồi, ta vừa tấn thăng nhị phẩm, đã đánh một trận với Hứa Bình Phong.” Hứa Thất An cười nói.
Cửu Vĩ Thiên Hồ ngẩn ra một phen, đánh giá Hứa Thất An, sau một lúc cười khanh khách nói:
“Làm không tệ.”
Vẻ mặt quá bình tĩnh, thế này bảo ta hiển thánh trước mặt người khác như thế nào... Hứa Thất An lải nhải một câu, nói:
“Ta là đến đưa cánh tay phải Thần Thù... Ngươi bị thương rồi?”
Cửu Vĩ Thiên Hồ giọng điệu bình tĩnh giải thích:
“Vừa đánh một trận với Quảng Hiền, còn có Lưu Ly, bị chút vết thương. May mắn Lưu Ly bị Giám chính đánh trọng thương, bị thương bổn nguyên, không có cách nào phát huy toàn bộ thực lực, bằng không thương thế của ta sẽ càng nặng.”
Xem ra Nam Cương bên này cũng không phải gió êm sóng lặng... Ánh mắt Hứa Thất An dừng ở tháp phong ấn:
“Thần Thù đại sư không đáng ngại chứ.”
Cửu Vĩ Thiên Hồ bĩu môi, cho hắn một cái lườm:
“Siêu phẩm không ra, ai có thể thật sự đả thương hắn? Ngươi tới vừa lúc, ác niệm của Thần Thù cùng hiếu chiến khắc ở trong xương cốt thật sự quá khó khống chế. Cánh tay phải là Phật tính của hắn, sau khi dung hợp hồn phách trong cánh tay phải, Thần Thù sẽ trở nên càng thêm ôn hòa.”
Đang nói, cửa chính tháp phong ấn “ầm ầm” mở rộng, Thần Thù chỉ mặc một cái quần dài màu đen, để trần thân trên đi ra.
Hắn toàn thân đen sì, cơ bắp cuồn cuộn, tựa như điêu khắc, chỗ cổ trống rỗng.
Thân thể Thần Thù vừa xuất hiện, cánh tay phải trong cơ thể Hứa Thất An lập tức xuất hiện động tĩnh lạ. Ngực hắn nhô lên hình dáng một cánh tay phải, đường nét từng chút một nhô lên, từng chút một chia lìa máu thịt, muốn từ trong cơ thể Hứa Thất An chui ra.
Có chút đau... Hứa Thất An nhíu nhíu mày, cảm giác được rõ ràng đau đớn như máu thịt chia lìa.
Cánh tay phải Thần Thù ngủ đông trong cơ thể hắn nhiều năm, sớm đã dung nhập máu thịt hắn, lúc này bóc ra, khiến Hứa Thất An cảm giác tựa như tay chân bị người ta mạnh mẽ giật đứt.
Nháy mắt sau, một cánh tay phải đen sì “phá thể mà ra”, bay về phía thân thể Thần Thù.
“Không, ta không muốn nhìn thấy tên dối trá này.”
Đột nhiên, tay trái Thần Thù lớn tiếng kháng nghị, cũng một chưởng mang cánh tay phải đánh bay đi.
Khí cơ bùng nổ “ầm”, cánh tay phải bay lên chín từng mây.
Hứa Thất An ngẩn ra ở tại chỗ, thầm nhủ đây là trò gì?
Ý niệm vừa lóe lên, một luồng hào quang gào thét lao đến, cánh tay phải bay trở về, một đòn Trung Thiên Pháo đánh về phía tay trái, cũng kèm theo thanh âm tàn hồn cánh tay phải:
“Cái này không do ngươi quyết định!”
Lúc này, chân trái Thần Thù bay lên, chuẩn xác đánh trúng cánh tay phải bay tới, lại một lần nữa mang nó đá bay.
“Ta cũng chán ghét tên dối trá này.” Chân trái lớn tiếng nói.
“Hai ngươi không biết điều.”
Thân thể Thần Thù tự thoát ly cánh tay trái và hai chân, khí cơ ngưng tụ thành hai cánh tay cùng hai chân, trầm giọng nói:
“Vậy thì đánh một trận đi.”
Thân thể giống với cánh tay phải, đều là tính cách thiên về ôn nhuận. Mà cánh tay trái là ác ý tràn đầy, hai chân thì kiệt ngạo hiếu chiến.
Vì thế, thân thể, tay phải, tay trái, hai chân bắt đầu đánh nhau, trường hợp cực kỳ thảm thiết.
Cửu Vĩ Thiên Hồ mím cái miệng nhỏ nhắn đầy đặn tươi đẹp, không cho nó run rẩy, hít sâu một hơi, vị Vạn Yêu nữ vương này không có giọng điệu gì nói:
“Để chúng nó đánh đi, đánh xong liền hài hòa, a, mỗi người đều có thời điểm ý kiến khác nhau, chúng ta qua một bên nói chuyện.”
Mỗi người đều có thời điểm ý kiến không hợp? Tựa như ta mỗi lần thời gian hiền giả, sẽ oán hận không lâu trước đó ta háo sắc không thương tiếc thân thể... Hứa Thất An gật gật đầu, đại khái đã hiểu trạng thái bây giờ của Thần Thù.
“Vừa lúc có việc muốn thỉnh giáo nương nương.”
Bọn họ rời khỏi tháp phong ấn, tới một tòa cung điện hoa mỹ phía nam Nam Pháp tự.
Trong điện đèn đuốc sáng trưng, trải thảm thêu thùa tinh xảo, đặt chậu hoa, vàng bạc đồ ngọc, cột chống đỡ khung đỉnh bọc lá vàng phiến ngọc.
Mỹ nhân hồ yêu mặc mát mẻ đứng hầu ở trong điện, ai cũng dung mạo kiều mỵ, hoạt sắc sinh hương.
Hứa Thất An còn thấy Thanh Cơ khí chất thanh lạnh, tựa như tiểu thư khuê các, nàng đang ngồi ở cạnh bàn, phê duyệt sổ con, xử lý công việc Vạn Yêu quốc.
Thanh Cơ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hứa Thất An Tôn Huyền Cơ cùng Viên hộ pháp đang đi vào, muốn nói lại thôi một phen, cúi đầu tiếp tục làm việc.
Cuối tấm thảm màu đỏ tươi, là một cái gường mỹ nhân rộng lớn, Cửu Vĩ Thiên Hồ lười biếng nằm nghiêng ở trên giường, chín cái đuôi cáo đẹp đẽ xoã tung từ từ phe phẩy.
“Một cây Phong Ma Đinh cuối cùng trên người ngươi là ai rút?”
Cửu Vĩ Thiên Hồ hỏi ra vấn đề tò mò đã lâu, vừa rồi nhịn chưa hỏi.
“Ca ca ngươi!” Hứa Thất An cười nói.
Dung nhan hoàn mỹ như tiên của Cửu Vĩ Hồ ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi lại:
“A Tô La?”
Nàng là hồ ly thông minh, trong lòng hơi tính toán một chút, lập tức liên tưởng đến chuyện A Tô La lúc trước nhường.
Nhưng nàng không biết mục đích A Tô La làm như vậy.
“Bởi vì A Tô La là số 8 của Thiên Địa Hội.” Hứa Thất An lấy ra mảnh vỡ Địa Thư, giơ lên.
Đối với tổ chức bí ẩn này, Cửu Vĩ Thiên Hồ có nghe nói một chút, biết là tổ chức đạo sĩ Địa Tông xây dựng, lấy Địa Thư làm tín vật.
Hứa Thất An giải thích đơn giản nguyên do trong đó, chờ Cửu Vĩ Hồ khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, hắn đi thẳng vào vấn đề hỏi:
“Hôm nay tới đây, trừ thực hiện hứa hẹn, trả cánh tay phải của Thần Thù đại sư, còn có một mục đích!”
“Như thế nào tấn thăng nhất phẩm?” Cửu Vĩ Thiên Hồ nhíu mày.
“Nương nương quả nhiên thông minh.” Hứa Thất An cười khen tặng một câu.
“Cái này không có gì khó đoán, ngươi muốn ngăn cơn sóng dữ, cứu lại Đại Phụng, tu vi nhị phẩm quả thật không quá đủ. Già La Thụ là người nổi bật trong nhất phẩm, Bạch Đế biểu hiện ra thực lực nhất phẩm, chỉ bằng hai vị này, đã đủ ngươi đau đầu.
“Huống chi chân thân Bạch Đế là hậu duệ viễn cổ thần ma—— Đại Hoang!
“Nó âm thầm mưu đồ cái gì, chúng ta khó có thể biết được. Tóm lại ngươi bây giờ thực lực nhị phẩm, không thể chống lại Vân Châu, tấn thăng nhất phẩm là đường ra duy nhất của ngươi.”
Cửu Vĩ Hồ thở dài một tiếng:
“Nhưng ta không đưa ra được bất cứ đề nghị nào.”
Hứa Thất An nghe vậy, chau mày, khó hiểu nói:
“Nương nương lời ấy ý gì?”