Hắn thật ra là cố ý cho thẩm thẩm thấy, trả thù Hoa Thần, để nàng xấu hổ chết, bằng không nào có chuyện khéo như vậy.
Nhưng nhìn nàng vẻ mặt kích động khóc không ra nước mắt, Hứa Thất An lại mềm lòng.
Dù sao Hoa Thần là vợ hắn, không giống với đám hồ bằng cẩu hữu trong Thiên Địa hội.
Bên này vừa mang vật phẩm khôi phục nguyên dạng, bên ngoài cửa phòng liền vang, truyền đến tiếng của thẩm thẩm:
“Tỷ tỷ, tỷ tỉnh chưa?”
“Tỉnh, tỉnh rồi...” Mộ Nam Chi nhìn về phía Hứa Thất An, trừng mắt, dùng tiếng môi thúc giục:
Ngươi đi mau.
Hứa Thất An tan thành một bóng ma, biến mất ở trong phòng.
Mộ Nam Chi nhìn quanh một vòng, thấy không có gì sơ hở, vội vàng trèo lên giường, mang mình bọc kín, sau đó bóp cổ họng đáp lại:
“Vào đi, cửa chưa khóa.”
Cửa quả thật chưa khóa, bởi vì Hứa Thất An mới ra ngoài.
Thẩm thẩm đẩy cửa tiến vào, theo bản năng quét một vòng, trình tự phân biệt là giường buông màn che, bàn tròn cùng thùng tắm sau bình phong.
Cuối cùng, tầm mắt của nàng một lần nữa trở xuống giường, mang theo Lục Nga đi qua, nói:
“Ta vừa mới nhìn thấy đại lang từ trong phòng tỷ đi ra.”
Tính cách thẳng tuột của thẩm thẩm lộ rõ.
Mộ Nam Chi xấu hổ một phen, bởi vì lời này nghe qua tựa như đang hỏi:
Sáng sớm sao có thể có nam nhân từ phòng ngươi đi ra, các ngươi tối hôm qua làm cái gì!
“Tối hôm qua không biết có phải nhiễm phong hàn hay không, cả đêm không ngủ, rất đau đầu.” Mộ Nam Chi nâng tay day day mi tâm, giọng điệu suy yếu:
“Sáng nay nhờ Bạch Cơ đi mời Hứa Ngân la hỗ trợ xem, đơn giản không có chuyện gì, Hứa Ngân la vừa truyền khí cơ cho ta, nói ngủ một giấc là khỏe.”
Thì ra là như thế... Thẩm thẩm tin tưởng rồi, nhìn chằm chằm Mộ Nam Chi đánh giá một lát, phát hiện hảo tỷ tỷ trên khuôn mặt quả thật có nét mệt mỏi không che giấu được, như là cả đêm không ngủ.
“Cũng đúng, đại lang bây giờ là cái gì nhất phẩm võ phu, bộ dáng rất lợi hại, có gì phiền toái hoặc không thoải mái, tìm hắn khẳng định có thể giải quyết.” Thẩm thẩm cảm thấy nàng xử lý không bắt bẻ được, nói:
“Ta để Lục Nga ở lại trong phòng chiếu cố tỷ.”
Cả người trần như nhộng Mộ Nam Chi nào dám giữ người lại ở trong phòng, vội vàng lắc đầu:
“Ninh Yến nói, chỉ cần ngủ một giấc là khỏe, ta cảm thấy ta càng cần yên tĩnh hơn.”
Thẩm thẩm nghĩ nghĩ, cảm thấy có lý, liền nói:
“Vậy không quấy rầy nữa.”
Dứt lời, dẫn theo Lục Nga bước ra khỏi cửa, đóng cửa rời đi.
Dọc theo hành lang dài đi một đoạn đường, Lục Nga che miệng cười nói:
“Phu nhân nghĩ cái gì thế, đại lang sao có thể nhìn trúng dì Mộ.”
Cô theo bên người phu nhân hầu hạ mười mấy năm, liếc một cái liền nhìn ra băn khoăn của nàng.
Thẩm thẩm gật gật đầu:
“Ta cũng cảm thấy không có khả năng, chỉ là Linh Nguyệt nói với ta, Mộ tỷ tỷ quá nửa có ý với đại lang, hôm nay lại nhìn thấy đại lang từ trong phòng tỷ ấy đi ra, khó tránh khỏi nghĩ nhiều.
“Đều trách Linh Nguyệt nha đầu này, cả ngày nghĩ ngợi lung tung, mang lão nương cũng ảnh hưởng.”
Nàng là người từng trải, nếu đêm qua đại lang cùng mộ tỷ thật sự xảy ra cái gì, vừa rồi nàng đã nhìn ra.
...
Ti Thiên Giám, đáy lầu.
Hai thuật sĩ áo trắng đi ở trong hành lang tối tăm, đến trước cánh cửa nào đó ở cuối, cung kính nói:
“Chung sư tỷ, Hứa Ngân la bảo chúng ta đến đưa hai phạm nhân đi, cũng mời ngài ra ngoài, hắn muốn dẫn ngài về phủ.”
Chung Ly cúi đầu ngồi xếp bằng ngẩng đầu lên, giữa mái tóc rối tung, một đôi mắt tỏa sáng, lóe lên nhảy nhót.
Hai thuật sĩ áo trắng bổ sung nói:
“Ngài vẫn là một lát nữa tự mình đi lên đi, chớ đi cùng chúng ta.”
... Chung Ly có chút ủy khuất “Ừm” một tiếng.
Hai thuật sĩ áo trắng lập tức đi vòng, đều tự mở ra một cánh cửa sắt, hướng tới người trong “phòng giam” nói:
“Ra đi, Hứa Ngân la muốn gặp ngươi!”
Trong hai gian phòng giam cửa đối diện nhau này, phân biệt là Hứa Nguyên Sương cùng Hứa Nguyên Hòe.
Nghe thấy Hứa Thất An muốn gặp mình, Hứa Nguyên Sương nghĩ là, hắn sẽ xử trí mình cùng Nguyên Hòe như thế nào.
Hứa Nguyên Hòe thì theo bản năng cho rằng, tình hình chiến đấu của Đại Phụng cùng Vân Châu đã đến trình độ cực kỳ giằng co. Bấm ngón tay tính, lúc này, Vân Châu quân quá nửa đã tới kinh thành.
Vị đại ca có huyết thống kia ở lúc Đại Phụng tồn vong gặp bọn họ, tuyệt đối không phải chuyện tốt. Quá nửa là mang mình cùng tỷ tỷ coi là quân bài, áp chế phụ thân.
Hai tỷ đệ đi ra khỏi phòng giam, ở cửa cách hành lang đối diện, đều từ trong mắt đối phương thấy được bất an.
Lấy ý chí sắt đá của phụ thân, còn có Hứa Thất An sát phạt quyết đoán, kết cục của bọn họ sẽ không tốt.
Hứa Nguyên Hòe hít sâu một hơi, nói:
“Có phải Vân Châu quân đánh tới kinh thành hay không?”
Sau khi Hứa Nguyên Hòe hỏi ra câu này, phát hiện hai thuật sĩ áo trắng dùng một loại ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn mình.
Điều này làm hắn nhướng mày, hừ lạnh nói:
“Có vấn đề gì?”
Thuật sĩ áo trắng bên trái “Ồ” một tiếng, bừng tỉnh đại ngộ, vỗ đầu nói:
“Quên, hai ngươi là lúc Hoài Khánh đăng cơ vào Ti Thiên Giám, cũng được chút thời gian rồi.”
Thuật sĩ áo trắng bên phải cười tủm tỉm nhìn Hứa Nguyên Hòe:
“Nói cho ngươi một tin tức xấu, Vân Châu quân quả thật đã đánh tới kinh thành, nhưng cùng ngày đã bị Hứa Ngân la bình định, mấy tên thủ lĩnh phản quân, hoặc bị giết, hoặc bị bắt.
“Tiểu tử, bây giờ thiên hạ thái bình rồi.”
Hứa Nguyên Hòe cùng tỷ tỷ liếc nhau, cười nhạo nói:
“Đi lừa trẻ con ba tuổi đi.”
Bọn họ vì sao bị nhốt ở đây, bởi vì Giám chính bị phong ấn, Đại Phụng đại thế đã mất, lòng người hoảng sợ, phụ thân cùng bác cho rằng đây là một cơ hội không đánh mà thắng có thể vét sạch Đại Phụng.
Vì thế đồng ý kế sách nghị hòa của Thích Quảng Bá.
Đổi lại mà nói, thế cục Trung Nguyên hầu như là Đại Phụng chắc chắn thất bại.
Hai tỷ đệ bị nhốt ở Ti Thiên Giám không tới một tháng, dựa theo xu thế, Đại Phụng lúc này đã là bước đường cùng, ở bên bờ vực diệt vong.
Cái nhìn của Hứa Nguyên Sương giống với đệ đệ, nhưng bảo trì lặng lẽ, chưa hỏi cũng chưa tranh cãi.
Nàng tương đối chẳng lo lắng như vậy, vị đại ca kia từ một khoái thủ nho nhỏ trưởng thành nhân vật oai phong một cõi, sát phạt quyết đoán là khẳng định. Nhưng hắn không lạm sát, cho dù mình và Nguyên Hòe là hai quân cờ vô dụng, nhiều lắm cũng chỉ bị nhốt về Ti Thiên Giám.
Thuật sĩ Ti Thiên Giám xưa nay cao ngạo, cho nên hai vị áo trắng khinh thường giải thích.