Ninh Thải Vi chấn động, vội vàng vén mái tóc sư tỷ, phát hiện nàng chỉ là hai mắt đỏ bừng, lệ nóng tuôn trào, tuy bị kích thích, nhưng chưa mù.
Cho dù có Hứa Ninh Yến ở bên người, sư tỷ vẫn sẽ thường thường gặp một cái xui xẻo nho nhỏ. Ninh Thải Vi thương hại một trận, sau đó hướng mọi người xua tay, tỏ vẻ Chung Ly không có việc gì.
May mắn chỉ là một luồng thần niệm, bằng không Chung sư tỷ ngươi đã hương tiêu ngọc vẫn rồi... Quả nhiên là ngươi con hồ ly thối này, quay đầu lão tử mang luồng ý niệm này của ngươi vây ở trong thân thể Phù Hương, để ngươi biết mùi vị bị ‘đẩy’... Hứa Thất An thật ra đã đoán được.
Phù Hương chân chính sẽ không khiến hắn khó xử như vậy.
Ngự tỷ Cửu Vĩ Thiên Hồ tính cách tinh quái, mới sẽ làm như vậy.
Hứa Thất An bắt lấy cơ hội, vội vàng nghiêm trang, sắc mặt nghiêm túc ôm quyền, nói:
“Thì ra là quốc chủ, quốc chủ vạn dặm xa xôi đến kinh thành tham gia hôn lễ của Hứa mỗ, ta rất cảm kích.”
Hành lễ xong, làm bộ làm tịch cười khổ nói:
“Về phần những hồ nữ này thì không cần, quốc chủ chớ để bệ hạ trêu ta. Tối nay là có chuyện quan trọng gì thương nghị với ta? Ừm, đợi tiệc rượu chấm dứt, chúng ta lại bàn chính sự, bây giờ tạm ngồi xuống uống chén rượu mừng.”
Hắn một bộ dáng giải quyết việc chung, cũng ám chỉ Cửu Vĩ Thiên Hồ liên hợp Hoài Khánh “hãm hại” hắn.
Cửu Vĩ Thiên Hồ “Chậc chậc” nói:
“Nhàm chán!”
Mọi người nhìn Hoài Khánh vài lần.
Sắc mặt Mộ Nam Chi tốt hơn một chút, Lạc Ngọc Hành cũng không đanh mặt nữa.
Hứa Linh Nguyệt cảm thấy đại ca lại là ca ca tốt.
Lý Diệu Chân và Tô Tô cúi đầu uống rượu, coi như hài lòng.
Ngược lại là vấn đề Phù Hương, tạm thời không có ai hỏi, chỉ là ghi tạc trong lòng.
Lý Linh Tố và Dương Thiên Huyễn liền không vui, thầm nhủ lại để thằng nhãi này tránh được một kiếp.
Nguy cơ tạm thời giải trừ, nhưng cảm xúc “kinh ngạc giận dữ” vừa rồi chưa dễ dàng tan đi như vậy. Hứa Linh Nguyệt cười nói:
“Nhìn bộ dáng đại ca, như không biết các tỷ tỷ Hồ tộc muốn tới, bệ hạ cớ gì trêu đùa đại ca của ta?”
Nàng nhìn như chất vấn, thật ra là dùng một giọng điệu trêu chọc vui đùa nói.
Hư hư thật thật, làm người ta không rõ thái độ chân thật của nàng.
Hiếm khi Hứa Linh Nguyệt dẫn đoàn, Lý Diệu Chân tính tình thẳng như ruột ngựa cười lạnh nói:
“Bệ hạ cùng Lâm An công chúa tỷ muội tình thâm, đương nhiên là vì thử Hứa Ngân la có phải hạng hai lòng hay không.”
Hoài Khánh thản nhiên nói:
“Nhân phẩm của Hứa Ngân la, trẫm là từng tâm đắc, trẫm sợ là một ít nữ tử rắp tâm hại người cố ý tiếp cận Hứa Ngân la. Ví dụ như dịch dung cải trang này, hoặc lấy thân phận bằng hữu cùng chung chí hướng tiếp cận, lại hoặc là giả bộ nhu nhược giả bộ đáng thương vân vân.
“Lâm An ngây thơ tùy hứng, đấu không lại những nữ tử này.”
Đây là đang mắng ai thế! Các con cá giận tím mặt.
Chung Ly cũng không quá vui vẻ, bởi vì nàng cảm thấy “giả bộ nhu nhược giả bộ đáng thương” là đang ám chỉ nàng.
Mộ Nam Chi cười nói:
“Bệ hạ có tâm, Ninh Yến à, dì Mộ cảm thấy, ngươi nếu là không lấy Lâm An công chúa, cùng bệ hạ nhất định là một đôi trời đất tạo nên.”
Lời này vừa nói ra, trong phòng không biết bao nhiêu người biến sắc.
Hoa Thần một cú đánh cầu thẳng này, mang Hoài Khánh cũng đánh ngẩn cả người.
Hoa Thần tiếp tục nói:
“Đúng rồi, bệ hạ vinh đăng đại bảo, hôm nay triều cục ổn định, bốn biển thái bình, cũng nên cân nhắc hôn sự rồi. Nơi đây thiếu niên tuấn kiệt tập hợp, bệ hạ có ai vừa ý hay không? Không ngại chọn một người.”
Nói xong, nàng vẻ mặt sợ hãi, thành khẩn nhận sai:
“Dân phụ sau khi uống say nói lỡ, mạo phạm bệ hạ, bệ hạ thứ tội.”
Lạc Ngọc Hành thản nhiên nói:
“Sung vào Giáo Phường Ti!”
Hoài Khánh gật đầu:
“Được!”
Lý Diệu Chân và Tô Tô, còn có Dạ Cơ vừa mới vào ngồi, ba người ăn ý gật đầu.
Mộ Nam Chi khẽ biến sắc, rõ mình xinh đẹp như hoa, diễm quan thiên hạ, rất dễ dàng bị nhằm vào.
Hứa Thất An khô khan hoà giải, “Quốc sư, lời vui đùa quá mức rồi.”
Lạc Ngọc Hành cúi đầu uống rượu.
Vương Tư Mộ toàn bộ hành trình không dám nói lời nào, sợ hãi trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết. Nàng trái lại không phải sợ giương thương múa kiếm, Vương đại tiểu thư châm chọc khiêu khích hẳn lên, cũng là rất biết đánh.
Chỉ là không cần thiết.
Vậy mới có chút bộ dáng hào môn... Hứa nhị lang khẽ nhếch khóe miệng, nhớ tới khi bá mẫu vào ở, đại ca lúc trước vui sướng khi người gặp họa từng nói với hắn.
Đặc sắc! Đặc sắc!
Đám người Kim Liên đạo trưởng, Triệu Thủ, Ngụy Uyên bình tĩnh dùng bữa, bình tĩnh uống rượu, nghe say sưa.
Hứa Bình Chí ho khan một tiếng, nói:
“Ninh Yến, chuẩn bị tới giờ rồi.”
Hứa Thất An ngầm hiểu, lập tức đứng dậy, cười nói:
“Các vị, thất bồi thất bồi*!”
(*): xin lỗi không hầu, ngồi cùng...
Dẫn theo Miêu Hữu Phương và Hứa nhị lang, mỗi người một bầu rượu, đi ra ngoài kính rượu.
Hắn đi chỗ đám người Võ Lâm minh trước, sau khi kính một chén rượu, hỏi:
“Tào minh chủ có phải bế quan rồi hay không?”
Tiêu Nguyệt Nô cười nói:
“Minh chủ đang trùng kích tam phẩm.”
Hắn cũng quả thật đến lúc này rồi... Hứa Thất An gật gật đầu, Huyết Đan của Cơ Huyền ở trong tay hắn, sở dĩ chưa cho Tào Thanh Dương, không phải là hắn keo kiệt, mà là quá lãng phí.
Tào Thanh Dương là nửa bước tam phẩm, thân thể bắt đầu lột xác, không tính là thân thể phàm nhân hoàn toàn. Sau khi tham dự chiến tranh Trung Nguyên, nỗ lực tiến thêm một bước nữa. Lúc này hắn không cần dựa vào khí vận đã có thể chống đỡ được Huyết Đan cắn trả.
Nhưng, đến cảnh giới này của Tào Thanh Dương, tam phẩm có thể nói là chuyện sớm hay muộn, không cần thiết dựa vào một viên Huyết Đan.
Phương thức Huyết Đan tấn thăng chính là như thế, có thể chống đỡ được, không cần, không chống đỡ được, lại không dùng tới.
Có thể nói, Huyết Đan chỉ có hai tác dụng, một là cho võ phu Siêu Phàm tẩm bổ thân thể, hai là cung cấp một con đường nhanh chóng tấn thăng Siêu Phàm cho người khí vận thêm thân.
Hứa Thất An nhìn Tiêu Nguyệt Nô thành thục dịu dàng, dung mạo dáng người đều là hạng nhất, cười nói:
“Có chuyện muốn hỏi Tiêu lâu chủ.”
Cái tay búp măng của Tiêu Nguyệt Nô cầm chén rượu, mím môi mỉm cười:
“Mời Hứa Ngân la nói.”
Hứa Thất An truyền âm nói:
“Ngươi là Tuyết Cơ sao!”
Nụ cười của Tiêu Nguyệt Nô không thay đổi, “Hứa Ngân la đang nói cái gì? Nguyệt Nô không hiểu.”
Hứa Thất An cười cười, mang theo tiểu lão đệ cùng người hầu nhỏ rời khỏi.