Ngoài cửa lập tức yên tĩnh, qua vài giây, có người lộ sắc mặt cổ quái hỏi: "Là vị đại nhân nào ở bên trong? Ừm.... Nếu không tiện lộ ra thì thôi đi."
Tiểu Thanh y nghĩ trong lòng, khách bên trong là Hứa công tử, cũng không phải đại nhân vật gì, hắn thấy không cần giấu diếm, thế là thản nhiên nói:
"Không phải như các vị nghĩ đâu, vị khách bên trong là Hứa công tử."
Hứa công tử?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều tự ở trong đầu tìm tòi một phen, lại không tìm được ai phù hợp.
Bản triều có huân quý hoặc là quan lớn họ Hứa?
Người trẻ tuổi gõ cửa kia nhíu mày hỏi: "Là vị Hứa công tửn ào?"
"Hứa Thất An, Hứa công tử từng viết tặng Phù Hương một bài thơ tuyệt hảo." Gã sai vặt áo xanh nói, hắn được thưởng ba lượng bạc, tâm tình rất tốt, đây đều là Hứa công tử ban tặng, vui vẻ giúp hắn báo danh.
Là hắn?
Ở đây, ánh mắt mấy người đọc sách đều nở rộ ánh sáng.
"Chúng ta ở chỗ này chờ đợi một chút, biết đâu lại nghe được một bài thơ vang danh cổ kim được xuất bản."
Lời này vừa nói ra, những người vốn phẫn nộ, ghen tị, đều áp chế cảm xúc. Ở đây đều là người có thân phận, cho dù là thương nhân, cũng có một trái tim học đòi văn vẻ.
"Chín vị hoa khôi hầu hạ, cái tư thái này, đãi ngộ này, dù là Trạng Nguyên khóa trước cũng không có."
"Trạng Nguyên không dám xa hoa lãng phí như thế."
...
"Đinh đinh đinh...."
Trong thanh âm thanh thúy, mấy mũi tên không có đầu nhọn chuẩn xác rơi vào trong ba trượng ngoại hồ.
Hứa Thất An bị bịt mắt tháo xuống mảnh vải, cười ha hả ôm chầm hai vị hoa khôi Tiểu Nhã cùng Minh Nghiễn, điên cuồng hôn lên mặt các nàng.
Hôn xong, Hứa Thất An vỗ lên bờ m.ông tròn của các nàng: "Các ngươi thua rồi, uống rượu đi."
Hai vị hoa khôi lắc mông, vừa hờn dỗi kêu đáng ghét, vừa nghe lời nâng chén uống rượu.
"Không chơi nữa, vô địch thật là cô đơn." Hứa Thất An đẩy ra hai vị hoa khôi: "Các nương tử chờ ở chỗ này, ta ra ngoài một lát, tí nữa trở về sẽ cùng các ngươi đại chiến ba trăm hiệp."
Hắn sờ bụng, tỏ vẻ mình muốn đi WC.
Một hoa khôi ở phía sau kêu lên: quan nhân đi nhanh về nhanh nha.
Ra khỏi phòng, đóng cửa lại, gió lạnh đập vào mặt, Hứa Thất An thu lại vẻ mặt ngả ngớn, nhẹ nhàng phun ra một ngụm trọc khí.
Nhìn xung quanh một lượt, thấy không có người nào chú ý tới mình, hắn nhẹ nhàng nhảy lên tường vây, kéo xuống một tờ Vọng Khí Thuật, lấy khí cơ đốt cháy.
Xèo ~
Hắn ngửa đầu nhìn trời, trong mắt bắn ra hai luồng ánh sáng xanh xuyên qua trời cao, cuối cùng thu lại, ánh sáng xanh ẩn trong đồng tử.
Hứa Thất An đến Giáo Phường Ti còn có một mục đích khác, đó là quan sát khí số nơi này ở khoảng cách gần, lùng bắt yêu khí.
Hằng Tuệ đã hiện thân, hai lần đại khai sát giới trong thành, nếu nói trong thành không có Yêu tộc ẩn núp, hắn không tin.
"Hằng Tuệ rõ ràng là một cây dao nhỏ của Yêu tộc, lợi dụng hắn đạt thành mục đích nào đó, Yêu tộc nhọc lòng thả vật bị phong ấn, tuyệt đối sẽ không tùy ý để Hằng Tuệ khống chế nó..... Đổi lại là mình, mình nhất định sẽ nhìn chằm chằm Hằng Tuệ.... Lần trước mình ở Giáo Phường Ti quan sát thấy yêu khí, nếu khi đó ngẫu nhiên thấy được cũng thôi đi. Nếu không phải ngẫu nhiên, vậy Giáo Phường Ti vô cùng có khả năng là một cứ điểm có Yêu tộc ẩn núp."
Ánh sáng xanh lưu chuyển trong mắt Hứa Thất An, từ từ đảo qua từng góc một trong Giáo Phường Ti, nhìn thấy khí số đủ loại màu sắc hình dạng, không phát hiện dị thường.
Cuối cùng, hắn đưa ánh mắt nhìn về phía Thanh Trì viện gần ngay trước mắt, rồi tới phòng các hoa khôi uống rượu.
Một luồng yêu khí màu xanh lục, lượn lờ xung quanh, tựa như khói nhẹ.
Con mẹ nó..... Hứa Thất An thiếu chút nữa không nhịn được chửi tục một câu, trong lòng chợt lạnh lẽo, sau lưng thấm ra mồ hôi.
Yêu tộc ở ngay trong phòng?
Vừa rồi còn uống rượu với mình?
Hắn có loại cảm giác mình như nhân vật chính trong truyện cổ tích khủng bố, nhân vật chính tá túc nơi sơn dã, được chiêu đãi nhiệt tình, ngày hôm sau tỉnh lại mới phát hiện mình đang ở một khu mộ nắm giữa núi hoang.
"Yêu tộc là người nào.... Là một trong các hoa khôi, hay là nha hoàn? Dù sao không có khả năng là Phù Hương, mình ngủ với nàng nhiều như vậy, nàng không có khả năng là Yêu tộc.... Hơn nữa ngày đó lúc mình quan sát yêu khí, cũng đã kiểm tra nàng."
Hứa Thất An không một tiếng động nhảy xuống đất, rón ra rón rén tới gần phòng rượu, phòng rượu không đóng kín cửa, hắn xuyên thấu qua cửa sổ nhìn vào.
Hắn thấy nữ nhân tràn đầy yêu khí tràn xanh biếc, không phải một trong các hoa khôi, mà là tỳ nữ bên cạnh hoa khôi Minh Nghiễn.
Là nàng.... Hứa Thất An trong nháy mắt triển khai liên tưởng, vì sao lần trước dẫn đám người Tống Đình Phong chơi trò liên hoan x.ác thịt tập thể, hắn tìm kiếm yêu khí lại không có phát hiện gì?
Lúc ấy nàng đã dùng biện pháp nào đó che chắn yêu khí sao..... Nàng ẩn núp ở bên cạnh Minh Nghiễn vì mục đích gì..... Ừm, Minh Nghiễn chưa chắc trong sạch, nói không chừng là đồng bọn Yêu.... Nếu vậy, mình tiến vào Giáo Phường Ti nàng liền phái người mời mình, không chỉ đơn giản là muốn nịnh bợ mình.
Hứa Thất An lúc này làm ra quyết định, hắn rời khỏi Thanh Trì viện, đi thẳng đến chỗ Tống Đình Phong.
Vừa rồi thi triển Vọng Khí Thuật kiểm tra, hắn đã nhớ kỹ vị trí của Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu.
Nhảy lên tường vây, hắn không để ý tới bọn thị nữ kinh ngạc chất vấn, một đường xông vào, ở ngoài cửa nghe thấy được động tĩnh mà da thịt đâm vào nhau chan chát.
Thanh âm trong phòng bỗng nhiên đình chỉ, Tống Đình Phong cảnh giác quát: "Ai?"
"Là ta." Hứa Thất An gõ cửa: "Đi ra, có việc gấp."
Tống Đình Phong mắng thầm một tiếng, tiếp theo là tiếng sột soạt mặc quần áo, rất nhanh, hắn mở cửa ra dù ăn mặc còn chưa chỉnh tề.
"Lão Tống, hiện tại lập tức về nha môn, thông báo Kim la trực ban, để hắn tự mình đến Giáo Phường Ti một chuyến, nói với hắn Thanh Trì viện có Yêu tộc."
Hứa Thất An nói ngắn gọn, "Nhớ kỹ, ngươi nhất định phải để Kim la tới đây, ta không hiểu Vọng Khí Thuật lắm, không nhìn ra được thực lực của đối phương. Thanh Trì viện có chín hoa khôi, các nàng chỉ là nữ nhân yếu đuối, không có năng lực tự bảo vệ mình. Đúng rồi, nếu người trực ban họ Chu, ngươi liền thay đổi tuyến đường đi Ti Thiên Giám tìm Tống Khanh."
Những lời dư thừa thì Hứa Thất An không nói nữa, hắn tin tưởng chỉ cần Tống Đình Phong hồi báo chi tiết, với kinh nghiệm phong phú của Kim la, hắn sẽ biết nên làm như thế nào.
Sắc mặt Tống Đình Phong càng ngày càng nghiêm trọng, cảm giác bất mãn cùng căm tức lúc nãy tan thành mây khói, về phòng lấy bội đao, Đồng la, vừa buộc pháp khí, vừa lao ra khỏi sân.