Tú bà đấm ngực dậm chân: "Ngươi nói vậy quá oan uổng, Minh Nghiễn là một nữ tử bình thường, sao có khả năng cấu kết Yêu tộc. Các ngươi biết ta bồi dưỡng nàng đã tiêu phí bao nhiêu tâm huyết cùng bạc không?! Ta muốn đi Lễ bộ cáo trạng, ta muốn đi xin Lễ bộ đại nhân làm chủ cho ta."
Chu Quảng Hiếu trầm giọng nói: "Ta hiện tại hoài nghi ngươi cũng là đồng phạm với Yêu tộc."
Tú bà thất thanh kêu lên, mạnh mẽ lui lại mấy bước.
Tống Đình Phong híp mắt, nhìn Phù Hương gật gật đầu, dẫn người rời khỏi.
Phù Hương lăng lăng nhìn theo bóng lưng bọn họ rời khỏi, bắt đầu liên tưởng.... Minh Nghiễn cấu kết Yêu tộc? Hứa công tử hôm qua âm thầm điều tra?
Hắn đêm qua lựa chọn ngủ lại Thanh Trì viện, không phải là có mới nới cũ, mà vì có công việc trong người, nhưng ta lại càn quấy cáu kỉnh.
Hắn đêm qua kéo thân mình mỏi mệt trở về, ta cũng nhìn thấy, ta lúc ấy nghĩ rằng hắn vừa cùng Minh Nghiễn.... Ta trách lầm hắn, sáng nay lại phát tiết oán khí.... Nhưng vì sao hắn không giải thích? Cũng phải, hắn không thể giải thích, bởi vì này là công vụ nha môn, vụ án cần giữ bí mật.
Mà dù như vậy, biết rõ bị hiểu lầm, oan uổng, hắn vẫn không lộ ra một chút phiền chán, yên lặng thừa nhận....
Phù Hương đột nhiên nhấc váy, chạy vội về tiểu các Ảnh Mai.
"Nương tử, ngài đi đâu vậy, chậm một chút...." Nha hoàn lắp bắp kinh hãi.
Một đường chạy vội về tiểu các Ảnh Mai, đẩy cửa vào phòng ngủ, Phù Hương hô lên: "Hứa lang..."
Trong phòng trống rỗng, người đã đi rồi. Trong nháy mắt, nàng bỗng nhiên cảm giác mình mất đi một điều rất quý giá, trong lòng đau đớn.
"Nương tử, nương tử..." Nha hoàn đuổi theo, thấy nương tử nhà mình thất hồn lạc phách dựa lưng vào cửa.
"Ta có chút mệt mỏi, dìu ta đi." Phù Hương nhẹ giọng nói.
Nha hoàn mang nàng ngồi xuống trên giường, nhìn nàng mà trong lòng thở dài một tiếng. Không dám quấy rầy, quay đầu thu dọn phòng.
Nàng nhìn thấy trên bàn cạnh bình phong bày giấy và bút mực, kêu "Ồ" một tiếng, đi đến chỗ đó, nói:
"Nương tử, nơi này có bài thơ.... Có thể là Hứa công tử lưu lại."
Phù Hương lập tức đứng dậy, bước chân chạy vội đến bên bàn, như là nhìn thấy bảo bối cướp từ tay nha hoàn, tập trung nhìn vào:
"Mỹ nhân quyển châu liêm
Thâm tọa tần nga mi
Đãn kiến lệ ngân thấp
Bất tri tâm hận thùy."
(Người xinh cuốn bức rèm châu; Ngồi im thăm thẳm nhăn chau đôi mày; Chỉ hay ngọt lệ vơi đầy; Đố ai biết được lòng này giận ai - Oán tình, Lý Bạch)
"Hứa lang, hứa lang....." Nàng đầu tiên là cười, sau đó nước mắt chảy xuống, thấm ướt mặt đất, cứ vậy vừa khóc vừa cười, như là hoa lê tắm mưa.
"Ta muốn đi tìm hắn." Phù Hương lâu nước mắt, đứng dậy, chạy tới hướng cửa.
Nha hoàn sợ hãi, ôm lấy vòng eo nương tử: "Đừng đừng đừng, ngài là hoa khôi, là hoa khôi đứng đầu Giáo Phường Ti, chuyện này truyền ra ngoài, sao nương tử còn có thể gặp người. Thanh danh thật vất vả tích góp từng tí một sẽ không còn.
"Ta chưa từng nghe người nào nói hoa khôi còn có thanh danh."
Phù Hương giận dữ quát lên: "Buông ta ra."
"Không buông!"
...
Hứa Thất An ở bên đường mua sáu xiên thịt nướng, ngồi ở trên lưng ngựa, vừa ăn vừa thảnh thơi bước vào nha môn.
"Hoa khôi Giáo Phường Ti không tệ chút nào.... Mỗi người mỗi vẻ, đẹp không sao tả xiết, ừm, chờ án Tang Bạc chấm dứt, mình phải đi liên lạc tăng tiến tình cảm với các nàng, trong tương lai viết một quyển 《 Xếp hạng các hoa khôi toàn Đại Phụng 》.
"Vấn đề duy nhất chỉ là thiếu tiền, mình mỗi ngày chỉ kiếm được ba lượng bạc, mà muốn ngủ một đêm với hoa khôi, ít nhất cũng phải ba mươi hai lượng bạc.
"Cảm ơn chín năm giáo dục bắt buộc, không đến mức quên hết thi từ.... A, mình thật sự là sỉ nhục của những người xuyên qua, người ta đạo văn, đều là vì trải đường làm quan, mình lại vì được chơi gái free....
"Tính toán kĩ càng thì mình cũng đã hai mươi tuổi, còn may thẩm thẩm không phải mẹ mình sẽ không đốc thúc hôn sự, mình có thể tự làm chủ. Thải Vi là đệ tử Giám Chính, chỗ dựa rất cứng rắn, cưới nàng tựa như cưới một nửa công chúa, không tiện tùy tiện ra ngoài lêu lổng...
"Không cần vội vã thành thân, cứ chơi thêm vài năm, Giáo Phường Ti có hai mươi bốn vị hoa khôi cơ mà. Ha ha, mình suy nghĩ linh tinh thật, đệ tử Giám Chính chắc gì thèm để ý mình."
Hứa Thất An tự giễu trong lòng, suy nghĩ chuyển động, quay lại vụ án.
Minh Nghiễn bị bắt là do hắn bày mưu đặt kế cho Tống Đình Phong, tuy tối hôm qua xác nhận nàng vô tội, nhưng vẫn có chuyện còn muốn hỏi, ví dụ là ai đưa thị nữ kia tiến vào Giáo Phường Ti, ngày thường nàng lui tới chặt chẽ với ai không,...
.....
Trong một tiểu viện yên lặng, cây liễu trụi lủi, nhìn có vẻ hơi thê lương.
Trong phòng truyền đến động tĩnh lách cách, cùng với tiếng đàn ông thống khổ gầm nhẹ.... Rất nhanh, tất cả động tĩnh biến mất.
"Xoạch ~ "
Cửa phòng mở ra, Hằng Tuệ mặc áo bào đen lặng lẽ đi ra, lập tức đi tới miệng giếng trong sân.
Hắn dừng trước miệng giếng sâu thẳm vài giây, phất phất tay, miệng giếng sáng lên chữ "Vạn" màu vàng, rồi nhanh chóng biến mất.
Sau khi giải trừ phong ấn, Hằng Tuệ nhảy vào.
Dưới đáy giếng tối tăm, nước bùn tản ra mùi thum thủm, một hòa thượng trung niên đang dựa lưng vào vách tường, khoanh chân ngồi đó.
Thần thái của hắn suy sụp, môi khô nứt, tựa như đã bị tổn thương rất nặng.
Thân hình hòa thượng trung niên cao lớn vô cùng, có cái cằm màu xanh nhạt, sắc mặt đau đớn.
Hứa Thất An ở chỗ này thì có thể nhận ra hòa thượng cao lớn này chính là Hằng Viễn mà hắn nóng ruột nóng gan truy tìm.
"Sư huynh...." Hằng Tuệ nói bằng thanh âm khàn khàn.
Hằng Viễn không quan tâm hắn, im lặng ngồi xếp bằng.
"Ta bị trọng thương, cánh tay đứt cắn ngược." Hằng Tuệ nói.
Hằng Viễn mở mắt, thân thiết nói: "Hằng Tuệ, quay đầu là bờ."
Hằng Tuệ lắc đầu, "Sư huynh, ta từ sáu tuổi đã tiến vào Thanh Long tự, sau đó liền theo bên cạnh ngươi, ngươi dạy ta đả tọa, dạy ta niệm kinh, chiếu cố áo cơm ăn ngủ, đối xử như cha ruột, hiện tại sư đệ muốn cầu ngươi một chuyện."
Hằng Viễn thở dài một tiếng, gật gật đầu.
Hằng Tuệ ngẩng đầu, áo choàng hất ra, để lộ con mắt đen kịt không còn lòng trắng, hắn dữ tợn cười: "Ta muốn ăn sư huynh."
Dưới áo bào đen, cặp tay vươn ra, lòng bàn tay tụ lại khí xoáy, Hằng Viễn hòa thượng không thể khống chế bay lên cao, đầu hướng về phía vòng xoáy tử vong.
Hắn thống khổ mở to hai mắt, làn da nhanh chóng khô héo, khí huyết bị cắn nuốt, sắc mặt suy bại dần bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Gương mặt quen thuộc chết dần từng chút một.... Nhìn một màn này, khuôn mặt tàn khốc của Hằng Tuệ hơi biến đổi, con ngươi đen kịt không còn lạnh lẽo cứng rắn.
Ầm... Hằng Viễn bị quăng ra ngoài, nện trúng vách tường.