Tự ngày trở đi, Hằng Tuệ quả nhiên không còn để ý nàng, lúc nàng đến liền nhắm mắt ngồi xuống, đối với trò đùa của nàng, lựa chọn thờ ơ.
Nàng mỗi ngày đầy cõi lòng chờ mong mà đến, thất vọng cô đơn rời khỏi.
"Hòa thượng, đóa hoa đẹp quá, nó rất xứng đôi với ta."
"....."
"Hòa thượng, ta đánh đàn cho ngươi nghe nhé? Ta cố ý mang ra từ trong nhà đó."
"....."
"Hòa thượng, đầu ta choáng váng, thân thể không được thoải mái, ngươi không quan tâm ta sao?"
"...."
"Hòa thượng, ngươi không nên tự nhốt mình vào cô độc như vậy?"
"....."
Nàng rốt cuộc không tới nữa, liên tục một tháng không đặt chân tới Thanh Long tự, hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của hắn, giống như tới bây giờ cũng chưa từng tồn tại.
Mình có thể tiếp tục tu hành, không còn người quấy rầy.... Hắn nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy lòng thành của mình đã làm phật cảm động.
Có một ngày, nàng lại tới nữa, thất hồn lạc phách, khuôn mặt gầy yếu, dung mạo tiều tụy.
"Hòa thượng, ta phải lập gia đình."
Không biết vì sao, tràng hạt niệm phật tan nát.
Lúc đó Dự vương đang ở thời khắc mấu chốt, nhậm chức Binh bộ Thượng Thư, được các huân quý ủng hộ, có hi vọng tiến vào nội các.
Huân quý, hoàng thất nhậm chức thủ phụ, ở bản triều không tính hiếm thấy, nhìn chung trong sáu trăm năm lịch sử, có năm vị huân quý đảm nhiệm chức thủ phụ.
Đối với nhóm huân quý dần dần suy yếu mà nói, Dự vương quật khởi làm cho bọn họ thấy được hy vọng. Không ngừng lui tới.
Thân ở nơi đầu sóng ngọn gió, Dự vương định ra cho Bình Dương quận chúa một đợt hôn sự, vừa để con gái tìm được chồng tốt, vừa muốn thông qua đám cưới, chiếm được càng nhiều sự ủng hộ.
"Hòa thượng, ngươi nguyện ý cùng ta bỏ trốn không?"
".... Được."
Hằng Tuệ đáp ứng, hắn rốt cuộc thấy rõ lòng mình, lựa chọn đối mặt nó ở phiên bản chân thật nhất.
Hai người bắt đầu mưu đồ vì chuyện bỏ trốn, Bình Dương quận chúa ra vào đều có hộ vệ theo chân, nàng mất tích hơn nửa canh giờ, thị vệ sẽ tìm khắp nơi, không lâu sau, tin tức sẽ truyền về phủ của Dự vương.
Cho nên, muốn thành công bỏ trốn, bọn họ cần một món pháp khí có thể che chắn khí tức, giấu diếm được sự lùng bắt của thuật sĩ Ti Thiên Giám.
Cuối cùng, còn cần người giúp bọn họ chuẩn bị hộ tịch mới, cùng với con đường giúp bọn họ rời khỏi kinh thành.
Vì thế, Bình Dương quận chúa tìm bạn bè đáng tín nhiệm, hy vọng hắn có thể hỗ trợ mình.
...
"Người bạn kia là con trai trưởng của Bình Viễn Bá đúng không?!" Hứa Thất An trầm giọng nói, ngắt câu chuyện xưa của Hằng Viễn.
Lúc này tất cả rộng mở trong sáng, thuộc hạ Bình Viễn Bá nắm giữ một tổ chức Nha Tử, am hiểu nhất là tạo thân phận giả, nhập cư trái phép, Bình Dương quận chúa mặc dù không biết tổ chức Nha Tử, nhưng hai nhà coi như quan hệ chặt chẽ, biết một ít thủ đoạn của bọn họ cũng là hợp tình hợp lý.
Dự vương từng nói, Bình Viễn Bá mắt đi mày lại với văn thần, càng lúc càng xa với nhóm huân quý. Bình Viễn Bá tuyệt đối có động cơ ám hại Bình Dương.
Cái này cũng dẫn tới sau này phủ Bình Viễn Bá bị diệt môn.... Chỉ là không biết Binh bộ Thượng Thư ở trong này sắm vai nhân vật gì.... Hứa Thất An nhìn số 6 Hằng Viễn, nội tâm thầm nói, ngươi chỉ biết bọn họ từng tiếp xúc tổ chức Nha Tử, vậy mà đã nhận định bọn họ bị lừa gạt sao?
Trước mắt bao người, hắn không nhịn được mở miệng hỏi.
Vài vị Kim la nghe xong lời nói của Hứa Thất An, dùng ánh mắt chất vấn nhìn về phía Hằng Viễn.
"Đúng vậy, " Hằng Viễn nhẹ nhàng gật đầu: "Bình Dương quận chúa tâm tư đơn thuần, căn bản không biết thế cục triều đình phức tạp thế nào, lại càng không biết lòng người ác độc. Một cô nương chưa trải sự đời, một hòa thượng chỉ biết tụng kinh niệm phật, ở thời điểm bọn họ quyết định bỏ trốn, kết cục đã xác định chìm trong bi kịch."
"Lúc đó Bình Viễn Bá và các huân quý sớm đã bằng mặt không bằng lòng, hắn thông qua con trai biết được chuyện này, liền thương nghị cùng với Binh Bộ Thị Lang Trương Phụng, Hộ bộ Đô cấp sự Trung Tôn Minh Chung, lập ra kế sách đưa Bình Dương quận chúa rời khỏi kinh thành, từ đó đả kích Dự vương."
"Bình Dương quận chúa hiện tại đang ở nơi nào?" Khương Luật Trung trầm giọng nói.
Hằng Viễn tựa như không nghe thấy, tiếp tục nói: "Lòng người như rắn rết, sau khi đưa nàng ra khỏi kinh thành, con trai trưởng Bình Viễn Bá, cùng công tử nhà Đô cấp sự Trung Tôn Minh Chung cùng hai con trai của Binh Bộ Thị Lang Trương Phụng, muốn ở trên đường làm nhục Bình Dương quận chúa.
"Hai người liều chết phản kháng, cuối cùng một người bị giết, một người nuốt trâm tự sát. Vì che giấu hành vi phạm tội, bọn họ mai táng thi thể Hằng Tuệ và Bình Dương quận chúa ở trong núi hoang, cùng với cả món pháp khí che chắn khí tức kia.
"Bên ngoài chỉ biết là Bình Dương quận chúa vô cớ mất tích, cho dù tra được Thanh Long tự, cũng chỉ sẽ cho rằng hai người bỏ trốn. Ai có thể nghĩ đến bọn họ từ một năm trước đã sớm chết."
Bình Dương quận chúa đã chết.... Các Kim la im lặng không nói, sắc mặt nghiêm túc đáng sợ.
Bình Dương quận chúa là con gái Dự vương, cháu gái Nguyên Cảnh Đế, sát hại quận chúa là tội lớn, phải chém đầu ba họ.
Nam Cung Thiến Nhu cầm chuôi đao, híp mắt: "Nếu Hằng Tuệ đã chết, vì sao một năm sau lại xuất hiện ở đây?"
Cái này cũng là nghi hoặc trong lòng mọi người.
Người chết như đèn tắt, không có khả năng sống lại.
"Hắn đã chết." Hằng Viễn nói một câu làm mọi người không hiểu được.
"Một năm trước hắn đã chết, bị người khác dùng bí pháp phong ấn Nguyên thần trong thân thể, trở thành cái xác không hồn không có cảm giác. Trong một năm quá, thứ giúp hắn tồn tại được là báo thù. Là thù hận Bình Dương quận chúa bị giết chết.
"Các ngươi không tin thì mang thi thể về nha môn khám nghiệm tử thi liền biết."
"Ai cứu hắn?" Một vị Kim la chất vấn.
Hằng Viễn lắc đầu.
Vị Kim la kia cùng đám người Dương Nghiễn nhìn nhau, lại nói: "Thi thể Bình dương quận chúa ở nơi nào? Mang chúng ta tới đó."
Dừng một chút, hắn dặn dò Ngân la xung quanh: "Đem thi thể Hằng Tuệ về nha môn."
Vài Kim la áp giải Hằng Viễn rời khỏi tiểu viện, cho hắn một con ngựa, đoàn người chậm rãi ra khỏi thành.
Hứa Thất An cưỡi ở trên lưng ngựa, tâm tình có chút trầm trọng, sau một lúc lâu không nói gì, hắn thấp giọng hỏi: "Đó là Hằng Viễn? Có khả năng bị đoạt xá hoặc là bị khống chế không?"
Mèo xám bám vào bả vai hắn lười biếng nói: "Là Hằng Viễn không sai, tuy ta không thể vọng khí, nhưng có thủ đoạn nhận diện thật giả."
"Hằng Tuệ thật sự đã chết sao?" Hứa Thất An không quá tin tưởng.
"Hắn chết hay sống không phải điểm mấu chốt của vụ án, " Mèo xám thấp giọng nói: "Hắn chỉ là con rối, cánh tay kia không thấy đâu, đối với hung thủ sau màn mà nói, hắn chết hay sống đều không quan trọng. Ngươi hẳn phải cảm thấy cao hứng, án được phá dễ hơn ngươi tưởng."
"Thật sự không thể cao hứng được, Hằng Tuệ và Bình Dương quận chúa đều là người đáng thương." Hứa Thất An nhếch miệng, khe khẽ thở dài.
Hắn nói sang chuyện khác: "Vụ án Hằng Tuệ có vấn đề, giống như là có người ở phía sau cố tình đẩy lên mặt bàn."