Hằng Viễn mờ mịt ngồi trở lại bên cạnh bàn, nhìn Đồng la chuyển biế,n thái độ nhanh hơn tụt quần này, không biết trong lòng hắn tính toán cái gì.
"Đại nhân, tại hạ không biết gì cả, mảnh vỡ Địa Thư chỉ là may mắn có được." Hằng Viễn bất đắc dĩ nói.
.... Nói chuyện đừng chắc chắn như vậy, người xuất gia không nói dối, lát nữa xem ngươi xấu hổ cỡ nào! Hứa Thất An tựa như cười mà không phải cười nói: "Ngươi chính là số 6 trong Thiên Địa hội đúng không?"
Σ(°△°)
Hằng Viễn trợn to mắt, vừa kinh vừa sợ nhìn hắn, khí chất lạnh nhạt biến mất không còn bóng dáng, chỉ còn tràn ngập địch ý cùng đề phòng.
Tựa như chỉ cần Hứa Thất An lộ ra tín hiệu sẽ gây bất lợi với Thiên Địa hội, hắn liền vung tay chụp chết Đồng la này, lấy mạng đổi mạng.
Hứa Thất An hạ giọng, dùng một loại giọng điệu trong lòng đất đảng chắp đầu giọng điệu, nằm úp sấp ở trên bàn, nói: "Tại hạ Hứa Thất An, là gián điệp thư viện Vân Lộc xếp vào nha môn Đả Canh Nhân.
"Mảnh vỡ Địa Thư không phải nha môn tìm được, là ta đào ra từ đáy giếng, cũng là ta dẫn người tìm ra các ngươi. Mà tất cả đều là số 3 hạ lệnh cho ta làm, hắn là thượng cấp của ta."
Số 3?! Hằng Viễn lâm vào khiếp sợ thật lâu, hắn không lập tức phủ định hoặc hoài nghi Đồng la trước mắt, bởi vì trong khoảnh khắc đó, hắn đã nghĩ tới rất nhiều điều.
"Số 3 là học sinh thư viện Vân Lộc, hắn không chỉ một lần để lộ ra thư viện sắp xếp người xâm nhập các nha môn triều đình.... Là học viện nho gia chính thống từng khống chế triều đình, hành vi như vậy thật sự rất bình thường....
"Sau khi án Tang Bạc phát sinh, số 3 cũng từng đề cập với các thành viên Thiên Địa hội về chi tiết vụ án Tang Bạc.... Nha môn Đả Canh Nhân quả thật có gián điệp của thư viện Vân Lộc....
"Nhưng số 3 làm sao biết được vị trí của mình? Đúng rồi, Kim Liên đạo trưởng biết thân phận mỗi người, lúc ấy Hằng Tuệ ở cùng mình, Kim Liên đạo trưởng nhất định sẽ tránh xung đột với Hằng Tuệ, như vậy chỉ có thể xin người khác giúp đỡ. Mà Đả Canh Nhân phụ trách án Tang Bạc, số 3 có sắp xếp người trong nha môn Đả Canh Nhân chính là đối tượng tốt nhất...
"Mình lại nợ số 3 một mạng, số 3 không hổ là người đọc sách, can đảm hiệp nghĩa, là một người bằng hữu đáng tin cậy, phần nhân quả này, cả đời khó trả." Nghĩ đến đây, Hằng Viễn hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía Hứa Thất An đã không còn đề phòng cùng địch ý, nhẹ nhàng hỏi: "Số 3 còn nói gì?"
"Hắn nói kỳ thi mùa xuân sắp tới, không thể rời khỏi thư viện Vân Lộc, về sau nếu lại gặp được phiền toái tương tự, thực có khả năng sẽ không kịp cứu viện. Cho nên, để bản quan bàn bạc với đại sư, sau này đại sư cần giúp gì, có thể tới tìm ta."
Hứa Thất An bổ sung một câu ở trong lòng: có nhu cầu gì, ta cũng có thể tìm ngươi, sẽ không bại lộ thân phận số 3. Ít nhất là trong ngắn hạn.
Hắn hiện tại tạm thời không muốn bại thân phận, trước đó tạo hình quá cao siêu, thành viên Thiên Địa hội đều cảm thấy hắn là thành viên tinh anh của thư viện Vân Lộc, là tài tử bụng đầy học thức.
Kết quả phát hiện, số 3 chỉ là một Đồng la.
Thứ hai, phàm là giấu mình, chân thân không bại lộ, tương đương với để lại con đường rất lớn, có rất nhiều không gian để thao tác.
Dù sao đối với số 6 Hằng Viễn mà nói, mình là học sinh thư viện Vân Lộc hay Đồng la Đả Canh Nhân, đều không quá khác nhau. Mình cũng không thể coi là lừa đảo hắn.
Hằng Viễn gật gật đầu, tiếp nhận mảnh vỡ Địa Thư từ tay Hứa Thất An, nói: "Về sau nếu có chuyện gì cần bần tăng tương trợ, đại nhân cứ việc mở miệng."
Hứa Thất An cười khoát tay: "Đại sư, ta mang ngươi đi ra ngoài."
Tiễn Hằng Viễn rời đi, Hứa Thất An quay về Xuân Phong Đường, Lữ Thanh và các bộ khoái phủ nha đã không còn đến nha môn, bởi vì biết Hứa Thất An rất có thể đã lấy công chuộc tội nhờ vụ án Bình Dương quận chúa.
Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu ngồi trong phòng, Lý Ngọc Xuân thì đang thu dọn đồ đạc, mỗi một vật trang trí đều cần sắp xếp chỉnh tề.
"Đầu nhi, để ta giúp ngươi..."
"Đừng, ngươi đừng động vào." Lý Ngọc Xuân vội vàng kêu lên: "Ta tự làm là đủ rồi."
Hứa Thất An vui vẻ vì được nhàn rỗi, ngồi ở bên cạnh bàn, nói: "Chờ vụ án kết thúc, cùng tới Giáo Phường Ti uống rượu đi, ta bao hết."
"Giáo Phường Ti sao...." Lý Ngọc Xuân có chút do dự.
"Đầu nhi, chẳng lẽ ngươi chưa từng đi Giáo Phường Ti bao giờ?" Hứa Thất An phát hiện chuyện lạ, cười xấu xa hỏi.
Ở thời đại này, đàn ông có thân phận có địa vị mà không tới Giáo Phường Ti.... Mức độ hiếm thấy tựa như nữ bác sĩ ở đời trước vẫn còn trinh, bác sĩ nam ba mươi tuổi chưa bao giờ quay tay.
Đều là hiếm thấy trên đời.
“Địa phương ô uế như vậy, tới để làm gì?" Lý Ngọc Xuân lắc đầu, nói: "Trưa hôm nay sẽ chém đầu những người liên quan vụ án của Bình Dương quận chúa, các ngươi có đi xem không?"
Hứa Thất An vội vàng lắc đầu: "Không đi, ta chịu không nổi loại cảnh tượng này."
Lý Ngọc Xuân để lộ ánh mắt nghi hoặc nhìn tới.
Chuyện xử trảm ở Đại Phụng thật sự rất bình thường, không nói trong kinh sát hay có một đám quan viên bị kéo đi chém đầu, chỉ riêng việc chém những tội phạm tử hình, đã đủ để dân chúng trước lạ sau quen, thậm chí vừa ăn cơm vừa đứng xem.
Không hề có áp lực tâm lý.
"Dù sao ta cũng không đi." Hứa Thất An nói.
Chém đầu hàng trăm người một lượt, áp lực với hắn vẫn quá lớn, sẽ ngủ không yên. Cái này còn là nhờ hắn từng có kinh nghiệm vài năm làm trong nghề, gặp không ít vụ án tình tiết ghê rợn. Đổi thành người thường, chỉ sợ còn gặp bóng ma tâm lý.
.....
Buổi trưa, ở cửa chợ bán thức ăn.
Trên đài hành hình, hơn trăm người đang quỳ, hai người đầu hàng là cựu Binh bộ Thượng Thư Trương Phụng cùng với con trai Trương Dịch.
Bọn họ mặc đồ phạm nhân màu trắng, ánh mắt bị miếng vải đen che khuất, cùng đợi tử vong hàng lâm. Chung quanh tụ tập hơn một ngàn dân chúng, nối tiếp nhau đứng nhìn.
Cũng không phải mọi người đều thích xem những hình ảnh tàn nhẫn máu tanh này, tuy ở trong mắt dân chúng, bị chém đầu đều là hung phạm tội ác tày trời. Chủ yếu là triều đình áp dụng chính sách nửa bắt buộc nửa khuyến khích với "Vây xem". Có những người không thể không đến, bị buộc đến xem.
Lý do rất đơn giản, phát huy uy nghiêm triều đình, răn đe dân chúng.
"Chém!"Quan viên chấp hành nhìn ánh mặt trời, ném thẻ gỗ xuống.
Tử vong hàng lâm, những người bị bịt mắt chửi ầm lên, tức giận mắng Binh bộ Thượng Thư Trương Phụng hại mình, có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Đao phủ giơ cao thanh đao, từng cái đầu người rụng xuống, máu tươi phun tung toé, phi thường khoa trương, mùi máu tươi nồng đậm đến mức cả dân chúng bên ngoài cũng có thể ngửi thấy.