Hoàng hôn, Hứa Thất An sớm đã xem nhà trả về, dùng một giờ cùng Trử Thải Vi đi dạo phố, thấy cái gì ăn ngon liền mua.
Mỹ nhân mắt to vui vẻ bừng bừng, chơi đùa quên cả trời đất, trên mặt luôn lộ nụ cười ngọt ngào.
Đi dạo phố quả nhiên còn mệt hơn đánh nhau, loại mệt mỏi này không phải ở mặt thân thể, mà là tinh thần.... Hứa Thất An phun ra một hơi, chỉ cần chọc cho nữ nhân này vui vẻ, mệt mỏi một chút cũng đáng giá.
Đời trước từng nghe một câu, phương thức làm nữ nhân vui có 70 loại, một loại là mua sắm, còn lại là 69.
Loại biện pháp 69 kia thì Hứa Thất An không thể thi triển, nên không thể nghiệm chứng, nhưng đi dạo phố mua sắm xác thực có hiệu quả không tệ.
Vào Quế Nguyệt lâu, gọi lên một bàn thức ăn phong phú trị giá trị 5 lượng bạc, Hứa Thất An vì không muốn lỗ vốn, cái bụng ra sức tranh đấu cùng Trử Thải Vi một phen.
Lúc này, cảm giác tim đập nhanh truyền đến.
Hắn đột nhiên dừng ăn cơm, lấy ra tiểu kính Ngọc Thạch, xem xét tin tức.
【 Số 1: Nha môn Đả Canh Nhân đã xảy ra chuyện, Kim la Chu Dương báo lại Ngụy Uyên ăn hối lộ trái pháp, vụ án này liên quan bốn Kim la, mười hai Ngân la cùng ba mươi Đồng la. Sẽ do phủ nha, Hình bộ, Đại Lý tự cùng xử lý. Cái này có phải là mang ý nghĩa, Ngụy Uyên sắp thất sủng, rơi đài trong kinh sát? 】
Chu Dương làm gián điệp.... Lại gây chuyện liên lụy nhiều người như vậy.... Hứa Thất An đọc tin tức, trong lòng nhấc lên sóng gió ngập trời.
Trong khoảng thời gian này, các đảng phái kinh thành đấu tranh hừng hực khí thế, đều có thắng bại. Hứa Thất An bởi vì đẳng cấp không đủ, bình thường coi như câu chuyện trong lúc ăn cơm uống trà, nghe xong sẽ quên mất.
Vốn tưởng rằng Đả Canh Nhân có địa vị đặc thù, có thể ổn định giữa đợt phong ba này, nhưng xem ra hắn còn chưa đủ hiểu biết với thế cục triều đình, với tranh đấu các đảng.
"Chu Dương thân là Kim la, trong tay khẳng định nắm rất nhiều chứng cứ đen tối của Đả Canh Nhân, hiện tại đột nhiên làm phản, Đả Canh Nhân chắc sẽ bị tổn thương nặng nề."
"Nếu không ngoài dự liệu, khẳng định là vì mình, nghe nói Chu Ngân la bị một đao kia làm bị thương nội tạng, trở thành bệnh tật, tương lai vô vọng với võ đạo. Mà mình thì không sao, ngược lại thăng chức tăng lương."
".... Quả thật, nếu mình là Nguyên Cảnh Đế, ta khẳng định sẽ không mặc kệ Ngụy Uyên phát triển an toàn, từ án bạc thuế đến án Tang Bạc, lại thêm đấu tranh trong khoảng thời gian này, đám quan văn đã dùng hết đầu óc, huân quý thì giữ được bản thân, nhưng quyền lực trong tay không đủ, không có gì phải lo lắng."
"Ngụy Uyên từng nói với mình, hiện tại trên triều, Vương đảng cùng Đả Canh Nhân có thế lực mạnh nhất. Mà nay Vương đảng tổn binh hao tướng. Ngụy Uyên đại biểu cho Hoạn đảng, khẳng định phải làm suy yếu."
"Mình là một tiểu Đồng la.... Đáng chết, Chu Dương bỏ qua cho mình mới là lạ."
Suy nghĩ trong đầu Hứa Thất An liên tục lóe lên, số 4 từng làm quan trong triều truyền tin: 【 Ăn hối lộ trái pháp luật chỉ là cái cớ bên ngoài mà thôi, nếu muốn điều tra ăn hối lộ trái pháp luật, Đả Canh Nhân có Ngụy Uyên quản, đã là gì so với đám quan to mặt người dạ thú trong triều đình?
【 Nguyên Cảnh Đế muốn mượn cơ hội này, chèn ép Ngụy Uyên một chút. 】
Số 4 không hổ từng là người trong quan trường, thân ở ngoài ngàn dặm, lại phân tích sắc sảo..... So với suy nghĩ của mình không khác biệt bao nhiêu....Khoan đã, với đẳng cấp số 1 chẳng lẽ còn nhìn không thấu đạo lý đơn giản như vậy? Hứa Thất An gửi tin:
【 Nếu là ý tứ của Nguyên Cảnh Đế, vậy hẳn là Ngụy Uyên cũng bất lực. Chắc chắn sẽ từ bỏ qua đám cấp dưới. 】
【 Số 4: Ha ha, cái này phải xem thái độ của Nguyên Cảnh Đế cùng Ngụy Uyên, chỉ là ăn hối lộ, kết quả xử phạt có thể sẽ không quá lớn, nhưng khẳng định sẽ có một nhóm người bị trục xuất khỏi nha môn. 】
Thật sao... Hứa Thất An bỗng nhiên lo lắng cho tiền đồ của mình.
"Ngươi đang vẽ vời gì trên mặt gương vậy?" Trử Thải Vi vừa ăn vừa nói.
Hứa Thất An thu gương, đáp: "Không có việc gì, đợi cơm nước xong xuôi, chúng ta đi xem căn nhà bị quỷ ám tiếp."
Mặc kệ thế nào, sớm mua lại tòa nhà đã, có được bất động sản so với cái gì cũng quan trọng hơn.
Phủ nha Trần Phủ doãn và mình có quan hệ không tệ.... Nếu mình thật sự ở trong danh sách, bị bắt vào phủ nha thì cũng không phải sợ, chỉ sợ rơi vào đại lao Hình bộ.... Mình khẳng định không tham ô, nhưng sự thật như thế nào không quan trọng.... Thật sự không được thì biến mất vài ngày, sáng mai hỏi xem Ngụy Uyên định làm thế nào.
Rời khỏi Quế Nguyệt lâu, Hứa Thất An đưa tiểu kính Ngọc Thạch cho Trử Thải Vi: "Giúp ta bảo quản vài ngày."
"Ừm." Trử Thải Vi tiếp nhận, thuận tay nhét vào trong bọc nhỏ ở thắt lưng.
Sau khi bầu trời tối đen, hai người trèo tường đi vào tòa nhà quỷ quái kia.
"Hiện tại có thể nói cho ta biết chưa? Vì sao phải chờ buổi tối rồi mới tới đây?"
Cả căn nhà hoang vắng chỉ quanh quẩn tiếng bước chân hai người, tối nay không có gió, thời tiết rét đậm nên không có côn trùng kêu vang, yên tĩnh đến đáng sợ.
Trử Thải Vi cầm trong tay một cây kẹo mứt, giọng nói thanh thúy: "Ban ngày dương khí dư thừa, nữ quỷ sẽ không xuất hiện. Muốn diệt trừ nàng thì phải đợi nàng đi ra.
"Mặt khác, ta hoài nghi đáy giếng có thứ gì cổ quái, định đi xuống nhìn xem."
Đi xuống nhìn xem..... Hứa Thất An mắc bệnh sợ biển sâu nhất thời lúng túng, nhất là biết đáy giếng có điều cổ quái.
Cứ vậy chờ đợi, đêm ngày càng tối, Trử Thải Vi buồn bực nói: "Trực tiếp đi xuống đi, ngươi có đi hay không?"
"Ta không đi.... thì sẽ lo lắng cho ngươi."
Trử Thải Vi gật gật đầu, trực tiếp nhảy xuống giếng.
Đồ ngốc này lúc nghe chuyện ma còn thực nhát gan..... Hứa Thất An cầm hắc kim trường đao ở trong tay, nhảy xuống theo, nước giếng lạnh lẽo, hắn thấy phía trước có một chút ánh sáng, cô gái váy vàng với thân mình nhẹ nhàng, vặn vẹo vòng eo trong nước, tựa như một người cá linh hoạt.
Ánh sáng phát ra từ hộp bát quái treo ở bên hông nàng.
Bơi chừng mười phút, Hứa Thất An bỗng nhiên thấy Trử Thải Vi ngừng lại, nàng tháo xuống hộp bát quái bên hông, như là đang giằng co với cái gì đó.
Hứa Thất An đi tới, hộp bát quái tản ra ánh sáng, chỉ thấy đáy giếng là một cô gái áo trắng đang nằm sấp.
Nàng tựa như cũng phát hiện được, chậm rãi ngửa đầu nhìn lên, đó là một khuôn mặt máu thịt mơ hồ, hai mắt đã rụng xuống hai má, hốc mắt tối om, giòi bọ bò qua bò lại.