Hứa Thất An quay về nha môn, tiến thẳng đến Hạo Khí Lâu, bị thủ vệ ngăn cản.
"Ngụy Công đã nghỉ ngơi, bất luận kẻ nào cũng không gặp, đây là quy củ." Thủ vệ biết Hứa Thất An, chỉ là bây giờ đã là ban đêm, Ngụy Uyên sẽ không gặp ai cả.
"Ta có chuyện quan trọng, mau đi thông báo." Hứa Thất An trầm giọng nói.
"Hứa đại nhân ngày mai hẵng đến." Thủ vệ cứng rắn đáp.
Hứa Thất An tiến lên trước một bước, đá vào bụng thủ vệ, tay rút bội đao, kề cổ hắn hô lên: "Có thông báo hay không? Có thông báo hay không...."
Thủ vệ bên cạnh sợ ngây người, chưa biết xử lý làm sao.
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa..." Thủ vệ bị đá trúng bụng gục xuống, kêu khổ không ngừng: "Ngài làm khó ty chức quá, Ngụy Công trách tội xuống dưới thì ai chịu trách nhiệm?"
Hứa Thất An là tâm phúc của Ngụy Uyên, hắn không dám phản kháng, chỉ cần đối phương không mạnh mẽ xông vào Hạo Khí Lâu, thủ vệ sẽ không sẽ lựa chọn trở mặt.
"Ta biết, mọi người đều có khó xử." Hứa Thất An thấy đối phương đã nhận sợ, hài lòng thu tay lại, sau đó lấy ra từ túi một lượng bạc:
“Một thỏi bạc đã đáng để ngươi đi mạo hiểm chưa? Còn không được thì ta đổi người khác."
"Làm được, làm được." Thủ vệ tiếp nhận bạc, nhặt lên bội đao, nhanh như chớp xông vào Hạo Khí Lâu.
Qua chừng 5 phút đồng hồ, Hứa Thất An thấy trên lầu sáng đèn, thủ vệ cũng xuống lầu, cung kính nói: "Ngụy Công mời ngài đi lên, còn cô nương này..."
"Thuật sĩ Ti Thiên Giám, người một nhà." Hứa Thất An mang theo Trử Thải Vi tiến vào.
Ban ngày trong lầu có lại viên túc trực, coi như náo nhiệt, đến buổi tối thì im ắng không có thanh âm, bầu không khí hơi âm u.
Ngụy Uyên hàng năm ở trong lầu mà không thấy cô đơn sao?
Vừa nghĩ vừa đi, vào phòng trà tầng bảy, nơi này không được ấm áp, bên trong không đốt than sưởi, ngay cả một hạ nhân hầu việc cũng không có.
Ngụy Uyên khoác áo bào xanh, tóc đen rối tung, ngồi xếp bằng ở cạnh bàn, trong tay đang cầm một ngọn đèn sáng, thấy Hứa Thất An đi lên, thoải mái sai khiến:
"Đốt lò sưởi than, nấu nước, châm thêm nến."
Hình như hắn cảm thấy hơi lạnh, hắc hắc, Ngụy Uyên tuy đa mưu túc trí, nhưng hình như không có thiên phú tập võ..... Ha ha, ông trời vẫn rất công bằng.... Hứa Thất An nghe theo, đốt lên một ngọn nến chiếu sáng phòng trà, đốt lên lò sưởi than, kéo tới bên cạnh Ngụy Uyên.
"Hôm nay ta đã bảo Thiến Nhu thông báo cho ngươi trốn đi, kết quả là tới nha môn lại không tìm thấy ngươi. Đi Hứa phủ hỏi thăm thì ngươi chưa trở về. Đi Giáo Phường Ti cũng không gặp được ngươi.
"Muộn như vậy còn tìm ta, là vì vụ án tham ô sao?" Ngụy Uyên cười cười, nhìn về phía Trử Thải Vi, nghi hoặc hỏi:
"Tiểu Đồng la này là người yêu của Thải Vi cô nương à?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trử Thải Vi đỏ lên: "Không phải mà."
Nhưng nàng là một cô gái ngây thơ, mặt đỏ một chút liền không sao, ánh mắt nhìn tới bàn trà, tìm tòi vài lần, không tìm thấy đồ ăn.
Nơi này liền có vẻ rất không thú vị.
"Ngụy Công, ta phát hiện một vụ đại án." Hứa Thất An cũng ngồi xếp bằng xuống, vị trí là chỗ đối diện Ngụy Uyên: "Hôm nay đi mua tòa nhà, phát hiện một nơi gặp chuyện ma quái, ta cùng với Thải Vi cô nương vì muốn xử lý việc này, thông linh với nữ quỷ...."
Hứa Thất An kể lại những chuyện xảy ra, Ngụy Uyên mới đầu cũng không quá để ý, nghe tới tòa nhà nuôi dưỡng rất nhiều cô gái như vậy, sắc mặt hơi trầm xuống.
Nghe tới chuyện công bộ Thượng Thư có thể đang cấu kết Vu thần giáo, vụng trộm bán vũ khí, hỏa pháo, còn liên quan Vân Châu, khuôn mặt hắn đã âm trầm như nước.
"Tề đảng quả nhiên liên quan tới nạn trộm cướp Vân Châu. Tốt lắm, phần tình báo này phi thường quan trọng." Ngụy Uyên nhìn Hứa Thất An, ánh mắt ôn hòa đồng thời mang theo thưởng thức, "Ngươi rất giỏi làm cho ta ngạc nhiên vui mừng."
Vậy thu ta làm con trai nuôi đi.... Hứa Thất An nói thầm.
Hắn vẫn muốn mặt mũi, loại lời này không nói ra được, cũng giống như hắn kiếp trước giá trị nhan sắc kinh người, nhưng mãi không thể nói câu: Bác gái, ta không muốn phấn đấu nữa.
"Ngụy Công, Chu Dương sở dĩ phản bội, hoàn toàn là vì ta." Hứa Thất An hổ thẹn nói.
"Không có hắn, cũng sẽ có chuyện khác xảy ra, lần này là Tề đảng muốn gây sự với ta, đương nhiên, cũng có đảng phái khác đang âm thầm trợ giúp." Ngụy Uyên không giải thích vì sao Tề đảng muốn đối địch với hắn.
Vụ án tham ô lần này, kẻ chủ đạo sau lưng là Tề đảng?
Hắn thông qua Địa Thư truyền tin, từ số 1 biết được Chu Dương phản bội nha môn làm gián điệp.
Nhưng số 1 chưa nói kẻ phía sau màn là Tề đảng, Hứa Thất An còn tưởng rằng là Vương đảng gây nên.
Cũng quá trùng hợp rồi..... Hôm nay nha môn vừa phát sinh "án tham ô", mình cũng liên lụy trong đó, lập tức lại nảy sinh phát hiện lớn.
.... Là vì mình mau tấn thăng Luyện Thần Cảnh, cho nên độ may mắn sinh ra biến đổi về chất? Nếu không thì không giải thích thông suốt được.
"Thú vị thật, Vương đảng cấu kết Yêu tộc, Tề đảng cấu kết Vu thần giáo, người trong triều đình toàn những kẻ kiểu gì vậy?" Trử Thải Vi không nhịn được mắng:
"Bệ hạ tu đạo đến mức hỏng não rồi à?"
Hứa Thất An vội vàng đưa tay ngăn miệng của nàng.
"Bệ hạ không để ý tới triều chính, tuy vẫn nắm quyền, nhưng khó mà tránh nuôi dưỡng ra một ít yêu ma quỷ quái. Tài năng chính trị của hắn giỏi thật, nhưng các đại thần triều đình cũng không phải hạng người ngu xuẩn." Ngụy Uyên không để ý Trử Thải Vi mạo phạm, dù sao thuật sĩ Ti Thiên Giám đều chung một loại đức hạnh.
Dương Thiên Huyễn có tác phong làm việc hơi hoang đường kia, lúc gặp mặt bệ hạ cũng vẫn quay lưng lại. Bệ hạ lại không tức giận, với người mang tới tác dụng lớn, nhưng trong tay không có thực quyền, hắn rất nhân từ.
"Đồ Long thuật nho gia, cũng chính là giết đại long này." Hứa Thất An nói thầm.
Vừa nói xong, lại bị Trử Thải Vi bịt miệng, xem như trả thù.
Nguyên Cảnh Đế thao túng triều đình, triều đình đương nhiên sẽ có những thay đổi. Là một hoàng đế chỉ lo nắm giữ quyền lực, mà không để ý xã tắc cùng dân chúng, tiêu chuẩn và phương thức lựa chọn nhân tài không còn như trước, chủ yếu là để dễ dàng khống chế.
Về phần nhân phẩm như thế nào, năng lực như thế nào ngược lại chẳng quan trọng, trừ khi tài năng ngập trời giống Ngụy Uyên.
Loạn từ trên loạn xuống..... Ngụy Uyên, đây là nguyên nhân ngươi quét dọn chướng ngại sao.... Hứa Thất An nhớ tới lời Ngụy Uyên từng nói, hắn muốn dọn dẹp chướng lực cản trong triều đình, giúp quốc gia đảo ngược quá trình suy sụp. Nhưng trước đó phải biết giấu mình, cho phép cấp dưới phạm sai lầm.
Hắn vốn là một người cô đơn, nếu thuộc hạ vô dụng, làm sao có thể chống lại đám đại thần trong triều?