Vu thần giáo là kẻ sau màn của nạn trộm cướp Vân Châu? Số 2 nhìn chằm chằm tin tức trong tiểu kính Ngọc Thạch, im lặng hồi lâu: 【 Làm sao ngươi biết được, từ con đường gì? Ừm, ta không phải thử ngươi, mà là muốn biết độ chân thực của tin tức. 】
【 Số 3: Đêm qua Đả Canh Nhân phát hiện một cứ điểm của Vu thần giáo ở kinh thành, bọn họ lui tới chặt chẽ với Công bộ Thượng Thư.... 】
Hắn kể lại đại khái mọi chuyện một lần, không nhắc quá chi tiết, dù sao thân phận của hắn là học sinh thư viện Vân Lộc, mà không phải Đả Canh Nhân trực tiếp tham gia vụ án. Trọng điểm là công bộ Thượng Thư cung cấp cho Vu thần giáo hỏa pháo, vũ khí cùng các loại vật tư quân đội.
Thì ra là thế, thì ra là thế... Số 2 hưng phấn truyền tin: 【 Tin tức này rất quan trọng, kiểm chứng một suy đoán trước kia của ta, đa tạ ngươi. Ta đột nhiên cảm thấy buồn bực vì Kim Liên đạo trưởng không sớm kéo ngươi vào Thiên Địa hội. 】
【 Số 9: Tán gẫu chính sự thì tán gẫu chính sự, không cần nhắc riêng. 】
Dừng một chút, Kim Liên đạo trưởng truyền thư: 【 Số 9: Nhưng mà Vu thần giáo âm thầm ủng hộ nạn trộm cướp Vân Châu, hình như cũng không có ý nghĩa gì lớn. 】
【 Số 4: Đúng vậy, Vân Châu nằm phía đông nam, địa bàn Vu thần giáo nằm ở đông bắc, hai nơi cách xa nhau mấy ngàn dặm. 】
Mặc kệ là quân sự, hay là vận chuyện lui tới, đều không có lời.
Cái này cũng là điều mình nghi hoặc... Hứa Thất An truyền thư nói: 【 Số 2, ngươi có thể thử tra xét xem, ta tin tưởng với năng lực của ngươi, nhất định có thể tra ra manh mối. 】
Lúc này, số 1 nhảy ra: 【 Chuyện Công bộ Thị Lang làm cho ta nghĩ tới một chi tiết trong án Tang Bạc.
【 Hỏa dược là do cựu Lễ bộ Thượng Thư thông qua Chu Bách hộ có quyền bố trí tế tổ đại điển, lặng yên chôn trong Hà miếu Vĩnh Trấn sơn, vậy lửa do ai châm? 】
【 Số 2: Cấm quân? 】
【 Số 3: Không phải cấm quân, ta đã điều tra tình huống toàn bộ cấm quân đêm đó, toàn bộ hy sinh, người không tuần tra cũng có chứng cứ ngoại phạm... Hơn nữa, Lễ bộ Thượng Thư không thể sai bảo được cấm quân. 】
【 Số 2: Vì sao? 】
【Số 1: Đây là bí mật của triều đình. 】
Cái gì mà bí mật triều đình chứ, không phải là Nguyên Cảnh Đế mỗi tháng đều để thuật sĩ Ti Thiên Giám vấn tâm cấm quân một lần sao.... Hứa Thất An nói thầm trong lòng.
Hắn giật mình, manh mối đột nhiên thông suốt, tựa như bỗng nhiên hiểu ra: 【 Ý tứ của số 1 là, người Vu thần giáo đã châm thuốc nổ trong Hà miếu của Vĩnh Trấn sơn? 】
【 Số 1: Ừm. 】
【 Số 9: Chắc là người giấy. 】
【 Số 1: Vì sao đạo trưởng chắc chắn như thế? 】
【 Số 9: Thuật con rối người giấy là do đạo môn truyền ra ngoài, ta tự nhiên rõ ràng. Năng lực người giấy nhân thấp kém, chỉ mạnh hơn con kiến một chút, có thể giấu diếm được cảm giác võ giả. Không một tiếng động lẻn vào Hà miếu Vĩnh Trấn sơn không phải việc khó. Nhưng người giấy có thể làm môi giới châm lửa hỏa dược. 】
【 Số 1: Nói cách khác, trong án Tang Bạc có Yêu tộc tham dự, còn có Vu thần giáo. Như vậy Tề đảng hẳn là cũng biết việc này? 】
【 Số 3: Không đúng, Tề đảng cùng Vu thần giáo chỉ là quan hệ hợp tác, không phân chia cao thấp, Vu thần giáo không có khả năng nói hết mọi chuyện cho Tề đảng biết. 】
【 Số 1: Nhưng có một điều có thể xác nhận, Vu thần giáo cấu kết với Yêu tộc. 】
Yêu tộc nổ hủy Tang Bạc là vì vật phong ấn, vậy mục đích của Vu thần giáo là cái gì? Hẳn là không phải cánh tay đứt của Thần Thù hòa thượng, bằng không ích lợi xung đột, hai bên sẽ đánh nhau.... Hứa Thất An vừa nghĩ, vừa cầm chiếc đũa gắp rau, kết quả thấy trống rỗng.
Đồ ăn vốn không tính là nhiều đã bị ba mẹ con ăn sạch, Tiểu Đậu Đinh ăn đến mức mặt mày hồng hào.
".... Chả khác gì Trử Thải Vi." Hứa Thất An kêu tiểu nhị mang lên thêm đồ ăn.
Cơm nước xong xuôi, rời khỏi Quế Nguyệt lâu, thẩm thẩm cùng linh nguyệt tiến lên xe ngựa trước. Hứa Linh m nhìn thấy đối diện bán kẹo mạch nha, ôm ống quần đại ca, ra vẻ tội nghiệp yêu cầu đại ca mua cho mình.
Hứa Thất An dắt tay nàng đi mua, ngoài miệng chua ngoa nhưng tâm mềm như đậu hũ, vẫn hù dọa: "Kẹo mạch nha rất cứng, cẩn thận gãy răng đó."
Ở lĩnh vực ăn uống Tiểu Đậu Đinh cực kì chuyên nghiệp, lập tức đáp: "Không sao, ta sẽ bắt nó từ cứng rắn biến thành mềm."
Hứa Thất An nghe vậy, nở nụ cười: "Có bản lĩnh thì ngươi bắt nó từ mềm mại biến thành cứng rắn cho ta xem."
Tiểu Đậu Đinh nhận thua: "Ta đây không có bản lĩnh lớn như vậy... Đại ca có thể làm được không?"
"Đại ca không thể, nhưng cô nương giỏi gây sự có thể làm kẹo mạch nha từ mềm biến thành cứng rắn, lại từ cứng rắn biến thành mềm."
"Cô nương giỏi gây sự? Vậy tỷ tỷ và mẹ ta có thể làm được không?"
"Ta cự tuyệt trả lời vấn đề này."
"Vì sao vậy đại ca?" Hứa Linh m chớp chớp mắt to trong sáng thánh thiện.
"Không nên hỏi vì sao, Linh m à, sao ngươi thích ép đại ca lái xe như vậy?"
....
Hình bộ!
Hai gã ngục tốt lần lượt mở ra các cánh cửa dùng gậy gõ hàng rào, hô lên: "Các vị đại nhân, các ngươi có thể ra tù."
Lúc kêu gọi, đám ngục tốt đều thầm cảm thấy may mắn vì mình giữ vững quy củ. Quy củ là ngục tốt không được trêu chọc tới võ giả, trừ phi đối phương là phạm nhân tử hình bị phế bỏ tu vi.
Những vũ phu cao phẩm không có tội lớn này, nói xoay người liền xoay người, trước mắt chính là một ví dụ.
Phản ứng đầu tiên của các Đả Canh Nhân là bệ hạ đã đưa xuống thánh chỉ giáng tội, bọn họ có thể ra tù, là vì mục tiêu của đối thủ đã đạt tới, không cần tiếp tục giam giữ bọn họ.
Nhưng ra khỏi địa lao, lại được cho biết có thể đi ký tên đóng dấu, nhận lại đồng phục của mình.
Quá trình này các Đả Canh Nhân rất quen thuộc, nó mang ý nghĩa được phóng thích vô tội, khôi phục chức vụ.
"Bệ hạ đặc xá cho chúng ta? Hình như không quá có khả năng...." Có người thấp giọng mở miệng.
Các Đả Canh Nhân nhìn nhau, ai ai cũng lộ vẻ hoang mang.
Lần này bị bắt vào lao ngục, rõ ràng là do đảng phái tranh đấu. Tất cả mọi người là Đả Canh Nhân dày dặn kinh nghiệm, hiểu được chuyện này hung hiểm vô cùng, các đảng phái bắt được cơ hội sẽ lập tức đẩy đối thủ vào đường chết. Tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ.
Chẳng lẽ Ngụy Công bỏ qua thứ gì đó, đổi lấy chúng ta được ra khỏi Hình bộ... Khương Luật Trung rất nhanh phán đoán, nhìn về phía ba vị Kim la bên cạnh.
Các Kim la không một tiếng động trao đổi ánh mắt, ý nghĩ không khác nhau bao nhiêu. Trong lúc nhất thời trong lòng có chút trầm trọng, chợt dâng lên sự cảm kích kẻ sĩ sẵn sàng chết vì tri kỉ, âm thầm mang ơn trong lòng đối với Ngụy Uyên.