Hoàng hôn ngày kế tiếp, đoàn người rời khỏi Vũ châu, tiếp tục đi thuyền tới Vân Châu.
Ban ngày Hứa Thất An mang theo Hổ Bí vệ cùng Đả Canh Nhân vào trong thành mua một ít rau dưa, nước sạch, rượu, lương thực dự trữ,...
Tiền do nha môn thuỷ vận trả, tương đương với chơi free.
Tới ban đêm, đầu bếp trên thuyền làm cho đội ngũ khâm sai một bữa tiệc tối phong phú, sau khi cơm rượu no nê, Hứa Thất An ngồi xếp bằng ở trong phòng thổ nạp.
"Trữ Yến à, ngươi hôm qua không ngủ với hoa khôi Giáo Phường Ti Vũ Châu, thật sự là rất đáng tiếc." Tống Đình Phong thậm chí cảm thấy tiếc nuối thay đồng nghiệp, người ta xinh đẹp như vậy, nói không cần liền không cần.
"Hắc hắc, Hồng Tụ nương tử khinh thường loại vũ phu thô tục như chúng ta." Hứa Thất An nói.
"Đó là vì ngươi không biểu lộ thân phận, nếu ngươi nói với nàng ngươi chính là đại tài tử viết ra "Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn", nàng không vội vàng tự tiến cử mới là lạ." Tống Đình Phong trả lời.
Hứa Thất An có chút buồn bực: "Nếu vậy thì sao ngươi không nói giúp ta?"
Tống Đình Phong cười lạnh: "Cái rắm, lão tử ghen tị còn không kịp, giúp ngươi nổi danh, sau đó trơ mắt nhìn ngươi lại ngủ với hoa khôi?"
"Ngươi không phong lưu khoái hoạt giống cái tên Đình Phong của ngươi."
"Có thể giống nhau sao?"
"Tắt đèn đi đều như nhau."
"Là thổi đèn mới đúng." Tống Đình Phong sửa đúng.
Ngọn đèn phải thổi mới tắt, chứ sao tự nhiên tắt được?
Chu Quảng Hiếu cũng đang thổ nạp, nghe đến đó, tạm dừng một chút, mở mắt ra nói: "Trừ hoa khôi Giáo Phường Ti, ta thấy vị Lữ Bộ đầu phủ nha kia cũng rất thích Trữ Yến."
Tống Đình Phong lập tức càng thêm ghen tị, "Sao ngươi làm được? Bản lĩnh trêu chọc con gái nhà lành quá mạnh, dạy ca ca một chút được không?"
"Ca ca?"
"Dạy đệ đệ đi mà."
"Ngươi phải gọi ta là cha."
"Cút!" Tống Đình Phong trực tiếp cự tuyệt, hắn trước kia từng bị Hứa Trữ Yến dùng thủ đoạn tương tự lừa gạt một lần.
"Gọi hay không?"
"Cha."
Hứa Thất An nở nụ cười, "Các cô nương này, tựa như hạt cát, mạnh mẽ nắm chặt trong lòng bàn tay sẽ chảy xuống. Ngươi phải nhẹ nhàng một chút, làm các nàng ẩm ướt, như vậy không chỉ có có thể nắm, còn có thể khiến các nàng bày ra đủ loại tư thế theo ý mình."
"Có ý tứ gì?" Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu không quá hiểu được.
"Phải lấy được trái tim người ta trước, lúc đầu đừng chỉ biết chú ý thân thể." Hứa Thất An nói.
"Hình như có chút đạo lý, nhưng ngươi có tư cách nói lời này sao?" Tống Đình Phong nói xong, bỗng nhiên cả giận quát: "Ngươi lại lừa lão tử gọi cha, mau gọi lại, bằng không ta làm thịt ngươi."
Hắn nói xong liền xông qua, chuẩn bị mạnh mẽ đè Hứa Thất An xuống.
Lúc này, cái tai ba người chuyển động, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng kêu cứu.
"Đã xảy ra chuyện..." Hứa Thất An đá bay Tống Đình Phong, không kịp mặc giày, chạy ra khỏi phòng.
Hai đồng nghiệp cũng theo sát sau đó.
Hầu như là đồng thời, đám Ngân la tu vi cao thâm cũng vọt ra, cuối cùng là Đồng la.
Ban đêm thuyền không di chuyển, bỏ neo ở một chỗ dòng nước chảy nhẹ, mặt nước tối đen, một Hổ Bí vệ dùng sức giãy dụa, khi thì chìm vào trong nước, khi thì dùng sức ló đầu lên được.
Nhìn hắn có vẻ là biết bơi lội, nhưng đáy nước có cái gì kéo xuống, muốn dìm chết hắn.
"Hừ!"
Trong khoang thuyền, tiếng hừ lạnh của Khương Luật Trung truyền ra.
Hổ Bí vệ bị rơi xuống nước lập tức như được giải trừ trói buộc, nổi lên mặt nước, không tiếp tục bị kéo xuống.
Trên boong tàu có Đả Canh Nhân bỏ xuống dây thừng, kéo hắn đi lên.
Lúc này, lại có rất nhiều Hổ Bí vệ từ khoang thuyền vọt lên, mặc áo giáp, cầm binh khí, vẻ mặt khẩn trương.
"Không có việc gì, chỉ là có người rơi xuống nước thôi." Hứa Thất An quay đầu trấn an một câu, tiếp theo, quay đầu xem kỹ người đàn ông rơi xuống nước, thấy được ở mắt cá chân của hắn có một dấu tay xanh tím.
"Chuyện gì xảy ra?" Một Ngân la hỏi, hắn là Ngân la dưới trướng Khương Luật Trung.
Lần này dẫn đội là Kim la Khương Luật Trung, trừ Hứa Thất An được Ngụy Uyên trực tiếp sai khiến, những Đả Canh Nhân còn lại đều ở dưới trướng Khương Luật Trung.
Về phần Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu, lại là Hứa Thất An lôi kéo theo, bởi vì phí trợ cấp đi công tác rất mê người. Hơn nữa lại có cơ hội lập công.
Người đàn ông kia ói ra mấy ngụm nước, rất nhanh liền khôi phục, chỉ là sắc mặt có chút trắng bệch, đoán chừng là bị dọa sợ.
"Ty chức uống rượu say, vừa nãy chạy đến một bên đi tiểu... Đột nhiên nghe thấy trong nước có người gọi ta, cúi đầu nhìn xuống, vậy mà là người mẹ đã chết.
"Không biết tại sao, nhớ tới thời điểm mẹ nuôi nấng ta lớn lên, cực kỳ buồn bã, liền nhảy xuống.
"Rơi xuống nước ty chức liền thanh tỉnh, cho dù mẹ hóa thành quỷ, thì cũng đâu thể xuất hiện ở chỗ này. Nhưng thứ kia gắt gao bắt lấy chân của ta, kéo xuống đáy nước..."
"Là thủy mị," Một thuyền viên kinh nghiệm phong phú có chút hoảng sợ nói: "Người sau khi chết thi thể hóa thành âm vật, thường xuyên dụ dỗ người qua đường rơi xuống nước. Cái kênh đào này hàng năm không biết chết ít nhiều người, âm khí tích lũy nhiều năm, thủy mị xuất hiện là không thể tránh được.
"Đêm nay các đại nhân không cần đi ra, thủy mị không thể lên bờ, chỉ cần không xuống nước liền không có việc gì. Mỗi lần chúng ta đi thuyền, vào ban đêm, ăn uống vệ sinh đều ở trong khoang thuyền. Đây là luật lệ."
Mọi người không khỏi quay đầu, nhìn về phía mặt nước tối đen, giữa buổi tối gặp phải loại chuyện này, quá mức làm người ta bàng hoàng.
Xảy ra chuyện này, ban đêm Hổ Bí vệ không đi ra giải quyết nỗi buồn nữa, Đả Canh Nhân cũng là như vậy.
Còn Hứa Thất An mỗi đêm đều cố ý chạy đến trên boong thuyền đi tiểu, nhưng không gặp được thủy mị trong truyền thuyết.
Cũng không phải là lá gan Hứa Thất An lớn, muốn bắt được thủy mị, hắn chỉ là muốn nhìn xem thủy hầu tử có hình dáng gì mà thôi. Kiếp trước chính là bị chuyện về thủy hầu tử dọa sợ mà lớn lên.
Hôm nay, đội ngũ khâm sai rốt cuộc đến bến tàu Thanh Châu.
Đến Thanh Châu rồi, cần chuyển qua đi đường bộ, mà đi đường bộ phải có xe ngựa, ngựa, mấy thứ này đội ngũ khâm sai không có.
Cần tìm quan phủ Thanh Châu hỗ trợ một chút.
Xuống thuyền, Trương Tuần phủ cười ha hả đến bên cạnh Hứa Thất An nói: "Tri Phủ Thanh Châu là đại nho thư viện Vân Lộc, Dương Cung Dương Tử Khiêm."
Hứa Thất An nhất thời không quá hiểu được, Trương Tuần phủ bổ sung: "Cũng chính là Tử Dương cư sĩ."
Là hắn sao.... Hứa Thất An bừng tỉnh đại ngộ, nhớ tới đại nho ăn free thơ từ của mình.
Dương Cung là ai thì không biết, nhưng nói tới Tử Dương cư sĩ, vậy như sấm bên tai. Lão già này thừa dịp mình quên tên bài thơ đưa tiễn, sau khi Nhị lang ngâm tụng thi từ, mạnh mẽ đặt tên.
Quả thực vô liêm sỉ đến cực điểm.
Sau đó Hứa Thất An lại dùng thi từ làm ba vị đại nho thư viện bái phục, cuối cùng yên tâm thoải mái ăn free của bọn họ, chính là được Tử Dương cư sĩ dẫn dắt, hơn nữa một chút áy náy cũng không có.