"Nếu thẩm thẩm còn mở miệng bắt ngươi lập gia đình, ngươi liền kêu nàng trả ba trăm lượng bạc cho ta, kêu nàng trả lại tơ lụa Lăng La cho ta. Đại ca không hy vọng về nhà lại phát hiện ngươi đã đính hôn.
"Đúng rồi, Thanh Châu có một loại hoa, tên là Hồng Liên, thanh lệ thoát tục như ngươi vậy, dịu dàng xinh đẹp."
Phong thư thứ sáu.
"Thẩm thẩm:
"Xin hãy chăm sóc Linh m cho tốt, xong!"
Phong thư thứ bảy.
"Nhị thúc:
"Ta ở bên ngoài sống rất tốt, lúc viết phong thư này ta vừa đến biên giới Thanh Châu, ở Vân Châu sẽ phát sinh chuyện gì, tạm thời không biết.
"Không cần lo lắng, nam nhân mà, kiểu gì chẳng phải trải qua một chút gian khổ khó khăn. Người và cha ta không phải từng ra chiến trường sao?
"Ta gần đây đang đánh sâu vào Luyện Thần Cảnh, hy vọng khi ta về kinh, Nhị thúc người cũng thuận lợi tấn thăng Luyện Thần Cảnh. Đến lúc đó, Hứa gia ta một nhà hai thần, nghe thực khí phái.
"Ồ, còn nữa, ta bỗng nhiên nhớ tới người không hiểu được mấy chữ cái, chắc còn chưa viết thư cho con trai đúng không? Ta vẫn tưởng người làm cha tự nhiên sẽ nhớ con, nên không viết thư cho hắn để thông báo việc chúng ta chuyển nhà... Mà thôi, dù sao cũng đã nửa tháng trôi qua, hẳn hắn đã biết nhà mới chuyển đến chỗ nào rồi.
"Hy vọng là ta lo lắng nhiều."
Viết xong thư, Hứa Thất An gấp lại cho vào phong bì, trước đó đã sớm gài hoa Hồng Liên vào.
Trong Địa lý Đại Phụng ghi lại, Vân Châu tổng cộng sáu vạn dặm, sản vật phong phú, nông sản, đồ sứ, thảo dược đều rất nhiều. Trước khi Võ tông Hoàng đế khởi nghĩa vũ trang, mức độ giàu có đông đúc của Vân Châu ở các châu Đại Phụng có thể xếp vào 5 hạng đầu.
Quan đạo xa xôi, uốn lượn đi tới chân trời, hai bên là đất đen, xa xa là dãy núi liên miên phập phồng.
Ánh mặt trời vừa dâng lên không bao lâu, bầu không khí vẫn còn tàn dư nhiệt độ thấp của đêm qua, đội ngũ hơn một trăm người chậm rãi đi trên quan đạo.
Ngoài tiếng vó ngựa “đát đát”, còn có tiếng bánh xe hỗn loạn.
"Năm đầu Nguyên Cảnh, tổng dân cư Vân Châu đạt tới con số năm trăm vạn. Rồi sau đó, mỗi mười năm thống kê một lần, dân cư từng bước giảm mạnh, năm Nguyên Cảnh 30, dân cư Vân Châu còn hơn ba trăm năm mươi vạn. Hiện tại là năm Nguyên Cảnh 36, thêm bốn năm nữa sẽ tới thời điểm khảo sát dân số, không biết Vân Châu còn lại bao nhiêu nhân khẩu?"
Trương Tuần phủ vén rèm lên, cảm khái nói.
Trong 30 năm dân cư giảm bớt 150 vạn, đây đã là con số phi thường khủng bố, mà sự giảm bớt thực tế chắc chắn lại càng nhiều hơn. Bởi vì đất đai Vân Châu phì nhiêu, trong tình huống không xảy ra thiên tai, thì không cần sợ xảy ra nạn đói.
Nói cách khác, theo chu kì sinh sản 30 năm một cách bình thường, dân cư đáng ra phải vững bước tăng trưởng.
.... Từ 500 vạn giảm xuống 350 vạn, không phải đơn giản là làm phép trừ, thực tế số lượng dân cư giảm xuống ít nhất phải tăng gấp đôi.... Hứa Thất An không nhịn được mắng một câu: "Cái địa phương quỷ quái gì vậy?"
Trương Tuần phủ nhìn hắn một cái, tiếp tục nói: "Số lượng dân cư bị tổn thất, một nửa là vì thuế má quá nặng, bỏ ruộng đi làm lưu dân, hoặc vào thành khác tìm kiếm đường sống, hoặc vào rừng làm cướp làm tặc, những người này đều không còn nằm trong hoàng sách (danh sách thống kê dân số của vua).
"Lại là nạn trộm cướp nghiêm trọng, giết người phóng hỏa, cướp bóc trộm đồ, họa vô đơn chí. Có đôi khi thổ phỉ sơn trại vì bổ sung lao động, sẽ chủ động xuống núi cướp dân chúng. À, sơn phỉ đương nhiên cũng không nằm trong hoàng sách."
Hứa Thất An không một tiếng động nhìn ra phương xa, bên tai nghe lời nói của Trương Tuần phủ, trong lòng thì đang phân tích.
.... Năm đầu Nguyên Cảnh còn có năm trăm vạn người, năm Nguyên Cảnh thứ 10, dân cư đã giảm bớt, đến năm Nguyên Cảnh 30, không còn đủ 150 vạn người, số lượng thực tế lại càng nhiều hơn.... Vân Châu nhanh chóng đi xuống trong hai mươi năm trở lại đây, cũng trùng với thời điểm Nguyên Cảnh Đế bắt đầu tu đạo....
Bởi vì hoàng đế Đại Phụng si mê tu đạo, cho nên Vu thần giáo cảm giác mình đã nhìn thấy cơ hội? Vu thần giáo mưu đồ hơn hai mươi năm, tuyệt đối sẽ không phải làm cho vui, Đại Phụng cùng các nước bị Vu thần giáo chỉ huy, nhất định phải chiến một trận.
Nghĩ một hồi, tinh thần hắn hơi uể oải, thiếu chút nữa ngủ mất.
"Trạng thái tinh thần của ngươi không tốt lắm." Trương Tuần Phủ nhìn kỹ hắn, nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy?"
Tuần Phủ đại nhân nhớ rõ, một đường Hứa Thất An đến đây an phận thủ thường, không lưu luyến Giáo Phường Ti, hẳn là không đến mức mỏi mệt như vậy.
Hứa Thất An lắc lắc đầu, nhìn Tuần Phủ đại nhân cười khổ nói: "Không làm sao cả, chỉ là vì thời gian dài không ngủ mà thôi."
Đây đã là ngày thứ 8 hắn không ngủ, bộ não đau đớn, mạch máu giống như muốn vỡ ra, sáng nay ăn cơm thậm chí còn xuất hiện một chút ảo giác, tưởng Hứa Linh m đang ngồi một bên tranh giành bánh bao thịt với hắn.
Ánh mắt che kín tơ máu, đôi mắt màu tím xanh, điều này làm cho Hứa Thất An nhớ tới thời điểm mình sinh hoạt trong phúc báo xã hội 996 của tòa soạn báo, ngẫu nhiên còn phải trải nghiệm 007, vẻ mặt cũng thê thảm như vậy.
"Còn hai ngày nữa, sống qua hai ngày này mình hẳn là có thể tấn thăng Luyện Thần Cảnh rồi. Không thể để cho mình ngủ đi, nếu không liền thất bại trong gang tấc...Tại sao cảm giác trái tim nhảy lên khó chịu như vậy...."
Hứa Thất An hít sâu một hơi, tháo xuống túi nước buộc ở trên đầu, mượn nó để kích thích thân thể, làm tinh thần phấn chấn lại.
....
Thương đội ba trăm người di chuyển ở quan đạo, từng chiếc xe ngựa lôi kéo hàng hóa, dưới lớp vải chống nước là tơ lụa Vân Châu, cùng với những đồ vật như lá trà, đồ sứ và son bột nước.
Ngoài ra còn có một ít đặc sản Vân Châu, ví dụ như miếng nghiên mực xà nước, hoàng tinh thạch vân vân.
Ông chủ thương đội là một người đàn ông có vẻ mặt dữ tợn, tên Triệu Long, đã nhiều năm là hào kiệt nổi tiếng trong chốn giang hồ Vân Châu, cả hai giới hắc bạch đều nể tình.
Sinh hoạt trong môi trường biết hôm nay không biết ngày mai, dựa vào danh tiếng của mình, cùng với các loại quan hệ mà làm thương đội.
Hắn luôn có thể vượt qua sơn trại và đạo tặc trên đường, bình an rời khỏi Vân Châu, đưa hàng hóa đến các nơi, kiếm rất nhiều tiền lời.
Thời gian lâu dài, rất nhiều thương nhân đều nguyện ý bỏ số tiền lớn gia nhập thương đội Triệu Long để cầu bình an.
Thương đội của Triệu Long phát triển đến nay, diễn biến thành nửa buôn bán nửa bảo kê.
Dương Oanh Oanh cũng là một người núp dưới bóng cây đại thụ này, nhưng là lấy danh nghĩa một cá nhân bình thường muốn rời khỏi Vân Châu, bỏ hai mươi lượng bạc thỉnh cầu thương đội bảo vệ.
Dù sao một nữ nhân như nàng căn bản không có khả năng độc lập rời khỏi Vân Châu, không chừng ngày nào đó ở ngay trên quan đạo sẽ bị thổ phỉ chặn đường cướp đi, mang về làm áp trại phu nhân.
Với nhan sắc của nàng, làm một áp trại phu nhân còn dư dả.