“Thì ra là đứa nhỏ nhà các ngươi làm, lần trước bắt nạt muội muội ta, cướp đi vòng tay giá trị liên thành của nó. Lần này thấy đồ ăn của nó đắt đỏ, lại động thủ cướp đoạt, còn đánh muội muội ta.” Hứa Thất An nhếch miệng:
“Bây giờ các ngươi lại ỷ thế hiếp người, chặn ở trong học đường bắt chẹt ta năm trăm lượng bạc.”
“Vòng tay nào.” Người trung niên hừ lạnh nói: “Chuyện ‘có lẽ có’.”
Thê tử bên cạnh thì ánh mắt lóe lên, đã nghĩ tới cái gì.
Hứa Thất An nhìn về phía bộ đầu, nói: “Sai gia, sự tình là như vậy, tiểu tử Triệu phủ liên tiếp bắt nạt muội muội ta, đoạt đi vòng ngọc của con bé, lần này lại đoạt đồ ăn của con bé, gia muội không thể nhịn được nữa, vậy mới ra tay.
“Vòng tay đó giá trị không thấp, ngươi cần bắt không phải ta, mà là bọn hắn. Xin sai gia giúp ta truy hồi vật bị mất.”
Nữ nhân lớn tiếng nói: “Vòng tay nào, không thể nào, con ta có tri thức hiểu lễ nghĩa, sao có khả năng sẽ làm chuyện loại này. Lão gia, bọn họ chẳng những đả thương con chúng ta, còn bôi nhọ người ta.”
Người trung niên sắc mặt âm trầm, chắp tay nói: “Sai gia, xin bắt thằng nhãi này, ta bây giờ đi mời thúc phụ đến chủ trì lẽ phải.”
Một câu cuối cùng tạo ra tác dụng cực kỳ quan trọng, bộ đầu vừa nghe, không do dự nữa, quát: “Khóa, mang về nha môn.”
Vừa dứt lời, hắn thấy người trẻ tuổi phía trước từ trong lòng lấy ra một vật màu vàng cam, tùy tay ném tới.
Bộ đầu theo bản năng muốn tránh, nhưng khi kim bài tung bay, hắn thấy rõ bộ dáng, sắc mặt biến đổi hẳn, đưa tay tiếp nhận, đồng thời hai đầu gối “huỵch” một tiếng quỳ xuống.
Hai tay nâng kim bài, run giọng nói: “Đại, đại nhân...”
Thân là bộ đầu phủ nha, thường xuyên giúp tổng bộ đầu xử lý một ít vụ án lớn, kim bài trong cung, hắn từng thấy vài lần.
Sao lại thế này?
Vợ chồng Triệu gia biến sắc.
Hai người bọn họ không biết kim bài, nhưng phản ứng của bộ đầu, là vật tham chiếu tốt nhất.
Không phải nói trưởng bối trong nhà là Ngự Đao vệ bách hộ sao, đây là có chuyện gì? Tiểu tử này thân phận rất cao? Vậy vừa rồi vì sao không nói thẳng?
Từng cái nghi vấn hiện lên ở trong đầu, sau đó nghĩ tới thúc phụ nhà mình là Lại bộ Văn Tuyển ti lang trung, chính ngũ phẩm, nhưng quyền lực trong tay, có thể khiến quan to tứ phẩm cũng khách khách khí khí, không dám đắc tội.
Trong lòng liền yên ổn chút.
Hứa Thất An nhìn chằm chằm bộ đầu, hỏi: “Ngươi tên gì?”
Bộ đầu cúi đầu, nghĩ lựa chọn của mình vừa rồi, trán đổ mồ hôi lạnh, “Ty chức Chu Anh.”
Hứa Thất An gật đầu: “Bản quan phụng chỉ tra án, đây là kim bài bệ hạ khâm ban. Chu Anh phải không, ngươi là một nhân tài, bản quan rất thưởng thức ngươi, quyết định mời ngươi cùng nhau phá án, thay bản quan bảo quản kim bài.”
Dừng một chút, âm u nói: “Đánh mất kim bài, tịch thu tài sản chém cả nhà.”
Bốp... Một giọt mồ hôi lăn xuống, rơi trên mặt đất.
Chu Anh run giọng nói: “Ty chức lĩnh mệnh.”
Hứa Thất An hài lòng gật đầu: “Quỳ đi.”
Tiếp theo, hắn chỉ vào hai vợ chồng Triệu Thân, nói: “Mang hai người này dẫn đi cho ta.”
Lời này là nói với ba gã bộ thủ.
Ba bộ thủ trẻ tuổi nhìn về phía Chu Anh, Chu Anh đầu cũng không dám ngẩng lên, vừa tức vừa vội, thanh âm phát run: “Thất thần làm cái gì, còn không làm theo.”
Ba gã bộ thủ vội vàng khóa chặt vợ chồng Triệu Thân.
“Thúc phụ ta là Lại bộ Văn Tuyển ti lang trung, chính ngũ phẩm, chính ngũ phẩm...” Triệu Thân kinh sợ giận dữ đan xen.
Bộ thủ cầm vỏ đao vụt cho một trận, hắn ăn đòn, lúc này mới thành thật, quay đầu hướng gia đinh nhà mình kêu: “Nhanh đi mời thúc phụ ta.”
Hứa Thất An dẫn theo thẩm thẩm cùng các muội muội rời khỏi học đường, bất đắc dĩ nói: “Hôm nay không chơi được nữa, ta phải về nha môn Đả Canh Nhân xử lý chuyện này. Thẩm thẩm, hai người theo ta cùng đi qua, hay là về phủ trước?”
Thẩm thẩm nhìn Tiểu Đậu Đinh, dù sao cũng là chuyện của con gái, nàng cắn răng nói: “Đi nha môn.”
Vừa rồi hai người kia quá đáng hận, bây giờ về phủ, sẽ chỉ càng nghĩ càng giận.
...
Người đi rồi, Lý lão tiên sinh cẩn thận nhớ lại mình vừa rồi ứng đối, xác nhận không có sai lầm, trong lòng hơi yên ổn, đi về phía bộ đầu hãy còn quỳ ở nơi đó, nói:
“Sai gia, mới vừa rồi vị kia... Đại nhân, ở nha môn nào, quan mấy phẩm?”
“Không biết.” Chu bộ đầu hối hận muốn rút đao tự sát, hùng hổ nói:
“Quan ở mấy phẩm chả có ý nghĩa mấy, đây là kim bài, kim bài ngươi hiểu không.”
Kim bài... Thân thể Lý lão tiên sinh nhoáng lên một cái, tay cũng run lên.
Trong nhà con bé ngốc kia, còn có nhân vật bực này?!
Lão vô cùng may mắn mình xử sự coi như công bằng, không thiên hướng Triệu gia, bằng không khí tiết tuổi già khó giữ được, mạng già cũng không giữ được.
Nghĩ đến đây, ánh mắt lão nhìn về phía Chu bộ đầu tràn ngập thương hại.
...
Trên đường tới nha môn Đả Canh Nhân, Hứa Thất An cưỡi ở lưng ngựa, Hứa Linh m ngồi trong lòng.
Nó tay trái một cái bánh nhân thịt, tay phải một túi cá viên chiên, ăn rất vui vẻ.
“Chuyện vừa rồi... Linh m cảm thấy hết giận không?” Hứa Thất An thử nói: “Đại ca giúp muội đánh bọn họ, không chết cũng lột da.”
Loại bá đạo này chọc tức người ta nhất không phải bị đánh, mà là tâm linh nhỏ bé của đứa nhỏ sinh ra bóng ma tâm lý.
“Linh m, Linh m?”
Hứa Thất An đẩy muội muội một cái.
Hứa Linh m từ trong thức ăn ngẩng đầu, mắt to đen trắng rõ ràng: “Đại oa nói cái gì nha.”
“Muội hết giận chưa.”
“Ừm.”
“Muội có biết cái gì là hết giận không.”
“Ừm.”
“Đại ca giúp muộn dạy dỗ cha mẹ thằng nhóc mập kia.”
“Ừm.”
“Nhị ca muội chết rồi.”
“Ừm.”
“...”
Hoàn toàn là đang lấy lệ, ta thật ngốc, thật sự, thế mà quan tâm sức khỏe tâm lý cảu đứa bé ngu xuẩn.
Đi một đoạn, Hứa Linh m ăn xong đồ ăn, nhướng mày lên, ngẩng mặt nói: “Đại ca, muội...”
Hứa Thất An cúi đầu, quan tâm nói: “Làm sao vậy.”
Hứa Linh m “Ọe” một tiếng, hướng trong lòng hắn nôn mửa, sau đó vừa tiếc hận nhìn, vừa nói: “Muội muốn nôn.”
“Muội không thể nói sớm một chút sao?” Khóe miệng Hứa Thất An giật giật.
“Nôn xong lại nói cũng giống nhau thôi.”
“Hoàn toàn không giống nhau mà.”
“Muội cảm thấy giống nhau.”
“Không cần muội cảm thấy, ta cần ta cảm thấy. Ngựa xóc khó chịu muội sớm nói chứ... Thôi, về nhà lại đánh muội.” Hứa Thất An phát điên.
“Vậy muội ăn lại nha.” Hứa Linh m chớp mắt, trưng cầu ý kiến của đại ca.
“Muội...” Hứa Thất An vô cùng đau đớn: “Hứa gia ta sao có thể xuất hiện đứa trẻ con ngốc, còn tham ăn như muội.”
Hắn quay đầu hướng xe ngựa quát: “Thẩm thẩm, con gái ngài nôn đầy người cháu rồi, mau cầm khăn tay ngài ra đây.”
Thẩm thẩm vén rèm lên nhìn thoáng qua, ghét bỏ đưa khăn tay qua.
Hứa Linh Nguyệt cả kinh: “Mẹ, mẹ lấy là khăn tay của con.”
“Biết, Linh m nôn rồi, cho đại lang lau.”
“... Vì sao không dùng của mẹ.” Hứa Linh Nguyệt tủi thân và uất ức nói.
“Mẹ ghê tởm.”
“...”