Ngụy Uyên im lặng một chút, giải thích: “Ngụy gia cùng Thượng Quan gia là thế giao, hoàng hậu họ kép Thượng Quan.”
Như vậy, nói cách khác, Ngụy Uyên và hoàng hậu là minh hữu chính trị, thuộc về “họ ngoại” của hoàng hậu... Khó trách Hoài Khánh công chúa là nửa đồ đệ của Ngụy Uyên... Cho nên vụ án Phúc phi, ở mặt ngoài là mưu hại thái tử, thật ra nhằm vào là Ngụy Uyên?
Ngụy Uyên không hề nghi ngờ thuộc về phe cánh tứ hoàng tử... Một vụ án Phúc phi đồng thời thu phục thái tử đảng cùng tứ hoàng tử đảng, lợi hại... Hứa Thất An âm thầm líu lưỡi.
“Phụ hoàng trên triều hội hôm nay, bãi miễn chức vị tả đô ngự sử của Ngụy Công.” Hoài Khánh công chúa nói.
Ồ, cái này không hợp lý... Cho dù độc thủ phía sau màn muốn thông qua lật đổ hoàng hậu để suy yếu Ngụy Uyên, vậy cũng là tổn hại “minh hữu” của Ngụy Uyên, biến tướng suy yếu thế lực của hắn mới đúng.
Sao hoàng hậu vừa xảy ra chuyện, Nguyên Cảnh đế liền lập tức bãi miễn một tầng thân phận quan trọng của Ngụy Uyên, làm như kẻ làm chủ phía sau màn là Nguyên Cảnh đế... Chờ một chút, giả thiết hoàng hậu là độc thủ phía sau màn mưu hại thái tử, ý đồ là nâng đỡ tứ hoàng tử trở thành thái tử.
Nguyên Cảnh đế sau khi biết việc này, lập tức cắt giảm, gõ Ngụy Uyên... Điều này nói lên cái gì?
Nói lên Nguyên Cảnh đế rất kiêng kị đối với Ngụy Uyên.
Hứa Thất An đột nhiên hiểu Nguyên Cảnh đế vì sao lựa chọn lập hoàng tử thứ xuất làm thái tử, mà không phải tứ hoàng tử hoàng hậu sinh ra.
Hoàng hậu cùng Ngụy Uyên là đồng minh chính trị, nếu là lập tứ hoàng tử làm thái tử, đổi là ta, ta cũng cuộc sống hàng ngày khó yên.
Thu hồi suy nghĩ miên man, Hứa Thất An mang tâm tư đặt ở trên vụ án, ở đáy lòng một lần nữa sắp xếp lại vụ án Phúc phi.
Theo Hứa Thất An lâm vào tự hỏi, trong phòng trà im lặng xuống, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm chạp của bốn người.
“Thái tử từ chỗ Trần quý phi uống rượu xong, trên đường quay về gặp Hoàng Tiểu Nhu, được mời đi Thanh Phong điện của Phúc phi... Thái tử lúc ấy quả thật có tâm tư lệch lạc đối với nữ nhân này của phụ thân.
“Sau đó Phúc phi ngã lầu chết, thái tử thành nghi phạm, bị giam giữ ở Đại Lý tự.
“Ta sau khi tra ra Phúc phi là bị hại chết, thái tử bị người ta mưu hại, ngày hôm sau, thi thể Hoàng Tiểu Nhu liền bị phát hiện ở Giải Các... Quá khéo rồi, quá khéo rồi.
“Khó trách ta lúc ấy cảm thấy không thích hợp, Hoàng Tiểu Nhu là bị diệt khẩu mà không phải tự sát, như vậy kẻ hành hung vì sao cứ phải chọn Giải Các?
“Nếu giết người diệt khẩu, vụng trộm chôn cũng tốt hơn ngâm xác trong giếng. Lui một bước mà nói, thâm cung nội uyển, giếng đá ít nhất cũng có mấy chục, thậm chí hơn trăm, lại cứ phải chọn một cái Giải Các dân cư dày đặc, dễ dàng bị phát hiện.
“Cái này con mẹ nó chính là cố ý, cố ý để chúng ta phát hiện liên hệ của Hoàng Tiểu Nhu cùng hoàng hậu.
“Ta ngay từ đầu phán đoán là sai? Hoàng Tiểu Nhu không phải hung thủ hại chết Phúc phi, nàng chỉ là đạo cụ, đạo cụ để chúng ta mang đối tượng hoài nghi tập trung hoàng hậu?
“Không đúng, lừa thái tử đi Thanh Phong điện quả thật là Hoàng Tiểu Nhu, thái tử sẽ nói dối, nhưng thị vệ bên người hắn sẽ không nói dối. Cái này rất dễ phân biệt. Hơn nữa, có thể bố trí hiện trường, âm thầm hủy hoại lan can bảo hộ, lại biết rất rõ thói quen của Phúc phi, biết được nàng muốn cùng ‘chồng giả’ ân ái, tất cả cái này đều phải là đại cung nữ bên người mới được.
“Nếu tất cả cái này không phải hoàng hậu làm, bà ấy vì sao phải thừa nhận? Có lẽ là có nguyên nhân gì, khiến bà ấy không thể không thừa nhận.
“Hoàng hậu đang sợ cái gì? Cái này tất nhiên có liên quan với vụ án này, ba người chủ yếu vụ án liên lụy đến, phân biệt là Phúc phi, thái tử cùng cung nữ Hoàng Tiểu Nhu.
“Mà trong ba người, duy nhất có liên hệ với hoàng hậu là Hoàng Tiểu Nhu...”
Hoàng Tiểu Nhu?!
Các loại ý tưởng, phán đoán hỗn loạn hiện lên ở trong lòng, Hứa Thất An kết hợp manh mối mình có được, từng bước một cân nhắc tình huống vụ án.
Nghĩ đến đây, Hứa Thất An đột nhiên tỉnh ngộ ra điều gì, từ trong lòng lấy ra một đoạn vải lụa vàng màu sắc ảm đạm.
Bên trên thêu hoa sen đỏ au, cùng với một hàng chữ: Mùa xuân năm Nguyên Cảnh thứ ba mươi mốt.
Hoài Khánh công chúa nhìn chằm chằm lụa vàng, nói: “Đây là vật trên người cung nữ Hoàng Tiểu Nhu.”
“Đúng!” Hứa Thất An gật gật đầu, nhìn quét qua ba người, cuối cùng lại dừng ở trên người Hoài Khánh, trầm giọng nói: “Điện hạ, chúng ta chỉ biết hoàng hậu cứu Hoàng Tiểu Nhu, nhưng có hai điểm đáng ngờ, không biết ngài có phát hiện hay không.”
Hoài Khánh lắc đầu.
“Thứ nhất, hoàng hậu vì sao phải cứu Hoàng Tiểu Nhu?”
“Mẫu hậu xưa nay lòng dạ nhân hậu, vì cứu một cung nữ, hao phí linh đan diệu dược cũng không kỳ quái.” Hoài Khánh nói.
Hoàng hậu có lẽ là người tốt, nhưng cái này không phải trọng điểm... Hứa Thất An lắc đầu nói: “Vậy hoàng hậu vì sao phải chú ý một cung nữ? Còn phái Hà Nhi cung Phượng Tê để ý kỹ cô ta?”
“Bản cung từng hỏi mẫu hậu, mẫu hậu không nói.” Hoài Khánh nhíu mày.
“Thứ hai, cung nữ Hoàng Tiểu Nhu vì sao phải tự sát?” Hứa Thất An chỉ vào tấm lụa vàng, trầm giọng nói: “Đáp án ở ngay đây.”
Hoài Khánh nhíu lại đôi lông mày thanh tú, theo động tác của Hứa Thất An, nàng nhìn về phía tấm lụa vàng màu sắc ảm đạm, trong giọng nói lạnh lùng xen lẫn sốt ruột: “Ngươi đã phát hiện cái gì?”
Hứa Thất An nhún vai: “Ta đoán huyền cơ ngay trong miếng vải này, nhưng ta không biết giấu huyền cơ như thế nào.”
Trong đôi mắt đẹp của Hoài Khánh hiện lên “?”, không rõ hắn vừa rồi vì sao nói năng có khí phách như vậy.
Ánh mắt Ngụy Uyên theo đó chăm chú nhìn mảnh lụa vàng, nói: “Đây là chất liệu tần phi chính tam phẩm trở lên trong cung mới có thể dùng.”
Phi tần trong cung cũng có phẩm cấp, đứng hàng đỉnh là hoàng hậu, hoàng quý phi, quý phi. Phúc phi loại có danh hiệu cố định này là chính nhất phẩm.
Xuống chút nữa, phu nhân, quý cơ, chiêu nghi vân vân, đều ở trong vòng chính tam phẩm.
Phân chia cấp bậc người đẹp trong hậu cung chạm đến đến điểm mù tri thức của Hứa Thất An, nhưng vấn đề không lớn, hắn hỏi: “Cho nên, cung nữ sao có thể sẽ có loại chất liệu này?”
Tứ hoàng tử trả lời: “Hoặc là có quý nhân ban cho, hoặc là trộm.”
Hứa Thất An gật gật đầu.
Ngụy Uyên tiếp nhận lụa vàng màu sắc ảm đạm, đã được không ít năm tháng, nhìn kỹ một lần: “Mùa xuân năm Nguyên Cảnh thứ ba mươi mốt...”
“Một năm này có xảy ra chuyện gì sao, ty chức chỉ là trong cung.” Hứa Thất An chợt có sáng ý, trực tiếp hỏi năm đó có từng xảy ra việc gì lớn hay không.
Đây là linh cảm hắn từ trong một lần trước hoàng hậu bị phế đạt được.
Năm Nguyên Cảnh thứ mười ba, hoàng hậu bị biếm lãnh cung.