Hứa Thất An để thi thể ở yên dưới ánh mặt trời một lát, thẳng đến lúc tiểu công công dẫn một vị lão ma ma tới, Hứa Thất An vừa thấy, vui vẻ hẳn lên.
Là vị lão ma ma nọ ‘lái xe’ còn lành nghề hơn hắn.
Lão ma ma nhìn thấy Hoài Khánh cùng tứ hoàng tử, vội vàng hành lễ.
Tiếp theo, hướng Hứa Thất An nhỏ giọng oán giận: “Vị đại nhân này, sao lại bảo lão nô đến khám nghiệm tử thi, lão nô cũng không phải người khám nghiệm tử thi, cả ngày nghiệm đến nghiệm đi, cơm cũng ăn không vô.”
Đi tới gần, thấy là một cái xác nữ phù thũng xấu xí, lão ma ma “A” một tiếng, che kín mắt: “Nghiệm không được nghiệm không được, cầu xin đại nhân chớ làm khó lão nô.”
Tứ hoàng tử nhướng mày, lập tức mở miệng răn dạy, Hứa Thất An khoát tay, sau đó lấy ra một hạt bạc vụn, đại khái năm chỉ, đặt ở lòng bàn tay, mở ra, cười nói: “Ma ma, có thể nghiệm hay không?”
“Lão nô vẫn là rất vui vẻ cống hiến sức lực cho đại nhân.” Lão ma ma vẻ mặt ôn hoà nói: “Đại nhân muốn nghiệm cái gì?”
Hứa Thất An chỉ vào cái xác nữ, “Nghiệm nàng có phải kín kẽ hay không.”
Lão ma ma dùng vải thô bọc lấy tay, dạng hai chân thi thể nữ ra...
Tứ hoàng tử cùng Hoài Khánh đồng thời xoay người, không xem thao tác kế tiếp.
Đại khái mười mấy giây sau, hai người nghe thấy lão ma ma “Ồ” một tiếng: “Cái xác nữ này không phải xử nữ.”
Không phải xử nữ... Hoài Khánh cùng tứ hoàng tử nhìn nhau, đã kinh ngạc lại kinh hãi.
Cái gọi là hậu cung ba ngàn người đẹp, trong ba ngàn người này, thật ra bao gồm cung nữ.
Các đời, ví dụ hoàng đế lâm hạnh cung nữ chỗ nào cũng có, Đại Phụng khai quốc năm trăm năm, trong lịch sử phi tử xuất thân cung nữ không ở số ít.
Hoàng Tiểu Nhu tuy là cung nữ không bắt mắt, nhưng nàng trên bản chất thuộc về nữ nhân của hoàng đế, là tài sản sở hữu riêng của Nguyên Cảnh đế.
Toàn bộ nữ nhân trong hậu cung đều là hoàng đế. Lâm hạnh hay không là một chuyện, nhưng chế độ chính là như thế.
Mắt Hứa Thất An sáng lên, giống như suy đoán nào đó của mình được chứng thật, hắn bước lên một bước, nói: “Ma ma, ngươi nhìn chút nữa, cô ta có phải từng mang thai hay không.”
“Cái này...” Lão ma ma nhìn cái xác nữ phù thũng, khuôn mặt già nua nhăn thành một cục: “Lão nô nhìn không ra.”
Cần ngươi làm gì, mang bạc trả lại cho ta... Hứa Thất An phỉ nhổ trong lòng, do dự một lát, thở dài: “Thôi, nê tấu khải (đồng âm với ni zou kai – ngươi đi ra), ta tự làm.”
Vì thế hắn thay lão ma ma, tách hai chân cái xác nữ ra.
...
Một khắc đồng hồ sau, trong sân, hai tay Hứa Thất An đặt ở trong thùng nước, không ngừng chà xát, không ngừng chà xát, một khối tạo giác (tên 1 giống thực vật, quả có hình dạng giống bồ kết, quả me) hình vuông, bị hắn dùng càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng nhỏ.
Trưởng công chúa Hoài Khánh mặc trang phục cung đình màu trắng, dáng người cao gầy đứng ở một bên, gió lạnh kéo làn váy của nàng, thổi tung sợi tóc của nàng, băng thanh ngọc khiết, thanh lệ tuyệt sắc.
“Ngươi còn muốn rửa bao lâu?”
Trong thanh âm Hoài Khánh mang theo sự bất đắc dĩ.
“Rửa đến lúc lột một tầng da.” Hứa Thất An tức giận nói.
Tuy ngón giữa cùng ngón áp út của hắn cũng từng qua lại bôn ba ở trên đường lầy lội, nhưng chúng nó tuyệt không nên chịu tủi thân và uất ức như vừa rồi.
“Đều do lão ma ma kia, bản lãnh không có bao nhiêu, còn tham năm chỉ bạc của ta, điện hạ ngươi phải chi trả cho ta.”
Hoài Khánh tự động mặc kệ hắn bực tức, hỏi: “Ngươi nói cô ta từng mang thai, có căn cứ gì?”
“Căn cứ thì nhiều, cô gái sau khi mang thai, bụng cùng gốc đùi sẽ xuất hiện hoa văn nhỏ dạng tia lửa, thứ này gọi là Nhâm Thần Văn (hoa văn mang thai).”
“Nếu là như thế, mới vừa rồi, lão ma ma kia sao không nhìn ra?”
“Điều dưỡng thích đáng, Nhâm Thần Văn sẽ biến mất. Nhâm Thần Văn trên người Hoàng Tiểu Nhu rất nhạt rất nhạt, hơn nữa thi thể ngâm nước phù thũng, Nhâm Thần Văn trở nên càng khó phân biệt. Ngay cả ty chức cũng không dám xác nhận, lão ma ma nghĩ hẳn cũng là như thế.” Hứa Thất An vừa chà tay, vừa giải thích:
“Một điểm nữa, hôm qua khám nghiệm tử thi, ta triển lãm cho điện hạ Hoàng Tiểu Nhu vết sẹo dưới vú... Còn nhớ rõ động tác của ta không.”
Hứa Thất An làm một động tác dùng sức lật hướng lên trên.
Hoài Khánh có chút ngượng ngùng, gã này, luôn làm một ít hành động vô lễ ở trước mặt nàng.
Nàng không câu nệ tiểu tiết như thế nào nữa, xét đến cùng cũng là công chúa chưa lấy chồng.
“Đương nhiên, nữ tử thiên phú dị bẩm, cũng có thể đạt tới loại quy mô đó, cho nên một điều này chỉ là tham khảo.” Hứa Thất An ở trong lòng bổ sung nói:
Điện hạ ngài chính là loại nữ tử thiên phú dị bẩm đó.
“Vậy ngươi vừa rồi vì sao phải đích thân khám nghiệm tử thi?” Hoài Khánh hỏi, nếu chỉ là hai điều này, vậy Hứa Thất An căn bản không cần thiết đích thân ra tay.
Hứa Thất An im lặng.
Có từng sinh con hay không, trừ Nhâm Thần Văn, còn có thể căn cứ hình dạng cổ tử cung để phán đoán.
Vấn đề này không dễ trả lời, quá học thuật, tựa như lúc trước hắn dạy Hứa Linh m con trai sau khi lớn lên khác với con gái sau khi lớn lên, dùng là phương thức thông tục dễ hiểu, già trẻ đều hiểu.
“Nữ tử trước khi sinh đẻ, liền giống như chim non kêu than đòi thực phẩm, miệng là mở ra. Sau khi sinh đẻ, liền hài lòng, cho nên miệng là khép kín.” Hứa Thất An cẩn thận tìm từ.
“???” Hoài Khánh mờ mịt nhìn hắn.
Hứa Thất An gãi gãi đầu: “Công chúa, từng xem sách thuốc chưa?”
Hoài Khánh nhìn hắn, lạnh như băng nói: “Hôm qua khám nghiệm tử thi, ngươi bỗng nhiên đau đầu muốn nứt, bản cung khi bắt mạch cho ngươi từng nói, biết chút y thuật.”
“Ồ ồ, vậy thì đơn giản rồi.” Hứa Thất An vỗ tay, cười lên: “Nữ tử chưa sinh đẻ, hình dạng cửa thai cung là hình chữ “O”, từng sinh con liền biến thành hình chữ “Nhất”.”
Câu giải thích này, Hoài Khánh công chúa trí tuệ có thể lập tức hiểu, chỉ là nghĩ đến đoạn lời lẽ lang sói đó của hắn vừa rồi, Hoài Khánh liền không muốn để ý đến hắn nữa.
Tứ hoàng tử không hiểu y thuật cái hiểu cái không, cảm khái nói: “Hứa công tử bác học đa tài.”
Điểm tri thức này, đến từ Hứa Thất A kiếp trước đụng tới một vụ án giết người vì tình, người chết là cô gái chân đứng hai thuyền, đứng quá mức.
Lão pháp y khi giải phẫu thi thể, nói: Cậu đừng nhìn cô ấy chưa kết hôn, thật ra phòng từng có người chết (từng phá thai).
Lúc ấy Hứa Thất An đảm đương trợ thủ đã nói: lão tài xế dẫn dắt em chút.
Vì thế học được điểm tri thức này.
“Ta từng bảo người điều tra Hoàng Tiểu Nhu, nàng là năm Nguyên Cảnh thứ hai mươi tám vào cung...” Hứa Thất An nhìn hai vị điện hạ một cái.
Lời ngầm là, có người cạy chân tường Nguyên Cảnh đế.
Thời điểm năm Nguyên Cảnh thứ hai mươi tám, lão hoàng đế đã sớm cấm dục tu đạo, hắn ngay cả hoàng hậu nghiêng nước nghiêng thành, Trần quý phi phong hoa tuyệt đại cũng không động vào, sao có khả năng động vào một tiểu cung nữ?