Tuy Hứa Tân Niên chưa nói rõ là con đường làm quan của thư viện bắt đầu suy yếu, hay là cả hệ thống nho gia bắt đầu suy yếu, nhưng Hứa Thất An cảm thấy là thứ sau.
Bởi vì kết hợp lời Hứa Nhị lang nói bên thác nước: hai trăm năm qua, nho gia cao nhất chỉ có tam phẩm.
Là vì sau tam phẩm, hệ thống nho gia phải vào triều làm quan? Hay là đề cập đến thứ đại loại như khí vận của nho gia?
“Vậy tấm bia này là có ý tứ gì? Vì sao sẽ dựng ở đây.” Hắn hỏi.
Hứa Tân Niên chăm chú nhìn văn tự trên tấm bia, ánh mắt phức tạp, thở dài nói: “Đây là nho gia tranh chính thống kéo dài, hoặc là nói, là một bộ phận.”
“Vị Trình á thánh kia kinh tài tuyệt diễm, hắn sau khi thành lập Quốc Tử Giám, biết muốn vượt qua thư viện Vân Lộc, nhất định phải có một bộ hệ thống giáo dục của mình. Nếu không, đệ tử Quốc Tử Giám, vẫn như cũ là đệ tử thư viện Vân Lộc.
“Vì thế hắn dốc lòng nghiên cứu kinh điển thánh nhân, một lần nữa lâm vào tập hợp chú giải, cũng dung nhập tư tưởng của mình. Qua mười ba năm, rốt cuộc sáng lập một bộ hệ thống giáo dục trò giỏi hơn thầy.”
“Tồn thiên lý diệt nhân dục?” Hứa Thất An giật mình.
Hứa Nhị lang gật gật đầu, có sự trao đổi vừa rồi, bắt đầu nguyện ý giảng giải vấn đề học thuật với đường ca thô kệch, nói:
“Trình á thánh cho rằng, thế gian vạn vật đều theo quy luật nào đó, quy luật này gọi là “lý”, lý là thứ bản chất nhất, cũng là chính xác nhất thế gian.”
“Vạn vật tồn tại bởi lý, mới có thể phát triển bừng bừng. Nhưng người ở trong thế gian vạn vật hỗn loạn đan xen, sẽ lạc mất bản thân, lạc mất lý.”
“Bởi vậy phải tồn thiên lý diệt nhân dục?” Hứa Thất An nói.
Tồn thiên lý diệt nhân dục là đại cương lưu phái tư tưởng Quốc Tử Giám, cụ thể thao tác như thế nào, Hứa Thất An chờ đợi Hứa Tân Niên giải thích.
Hứa Tân Niên tiếp tục nói: “Trình á thánh vì tập trung thánh nhân, chế định trọn bộ quy củ, người đọc sách tuần hoàn bộ quy củ này, liền sẽ không mắc lỗi, đó là chính xác, đó là hòa cùng quy luật thiên địa.
“Bộ quy củ này đem trung, hiếu, tiết, nghĩa tăng lên đến độ cao thiên lý.”
Hứa Tân Niên bật cười một tiếng: “Vua muốn thần chết, thần không thể không chết; Cha muốn con chết, con không thể không chết; Vì đại nghĩa nên xá sinh (chịu chết); Vì bảo vệ tiết nên chịu chết.”
Hứa Thất An im lặng nghe, đột nhiên hỏi: “Vậy Từ Cựu cảm thấy thế nào, cái này là đúng hay sai?”
Hứa Tân Niên ngây người, hắn ngơ ngác nhìn đường huynh, mở mồm muốn nói, nhưng có lực lượng thần bí bóp chặt cổ họng hắn, khiến hắn nói không ra lời.
Hứa Thất An biết, loại lực lượng này gọi là “tư tưởng giam cầm”.
“Cho nên, mới có tấm bia này?” Hứa Thất An mang ánh mắt quay lại văn bia.
“Ừm.” Hứa Nhị lang gật gật đầu: “Thư viện Vân Lộc cùng Quốc Tử Giám tranh đấu, là tranh học thuật, là tranh lý niệm. Nhưng tấm bia này sừng sững ở á thánh học cung hai trăm năm, nó trước sau không đổ, nó một ngày chưa đổ, thư viện Vân Lộc liền một ngày không thắng nổi Quốc Tử Giám.”
“Viện trưởng khô tọa học viện mười mấy năm, bạc đầu vẫn học tập, ý đồ phản bác thứ ghi lại trên văn bia, ý đồ sáng lập một bộ lý niệm trưởng thành hơn chính xác hơn, nhưng ông đã thất bại.”
“Bởi vì nó đại biểu cho chân lý, đại biểu cho chính xác.” Hứa Thất An nói.
“Phải.” Hứa Tân Niên thở dài: “Không chỉ viện trưởng, thật ra thư viện các đời đại nho, tiên sinh, đều đang phân cao thấp với tấm văn bia này, nhưng chưa ai có thể thành công. Tư tưởng của á thánh, há là bình thường người có thể bác bỏ.”
“Bên kia còn tấm bia để trống kia...” Trong lòng Hứa Thất An có phán đoán.
“Là viện trưởng dựng ở nơi đó, nhưng mười mấy năm qua, ông chưa bao giờ viết lên trên.” Hứa Tân Niên chỉ vào cái bàn bên tấm bia đá để trống, nói:
“Về sau có các học sinh cùng đại nho thử đề chữ ở trên tấm bia đá, chống lại văn bia của Trình á thánh, chỉ là ngày thứ hai đều sẽ bị lau đi. Nhưng bút cùng nghiên mực trên bàn lại giữ lại, có lẽ là viện trưởng cũng ôm một tia chờ mong đi.”
“Chính bởi vì như thế, mỗi khi các học sinh có ý tưởng lạ, tự mình cảm giác ưu tú, sẽ tới nơi này đề chữ. Đáng tiếc người viện trưởng chờ mong mãi chưa xuất hiện.”
“Ta từng cho rằng ta có thể, cũng từng đề chữ ở trên tấm bia đá...” Nói tới đây, Hứa Tân Niên không tiếp tục, hiển nhiên là không tính mang sự ngông cuồng tuổi trẻ trước kia nói cho đường huynh, miễn cho lại chết về mặt xã hội một lần.
Trượng nghĩa tử tiết báo quân ân, lưu phương bách thế vạn cổ danh... Hứa Thất An đối mặt văn bia, im lặng một lát, trầm giọng nói:
“Từ Cựu, đại ca hỏi đệ, quân vương trọng, hay là thiên hạ thương sinh trọng.”
Hứa Tân Niên không chút do dự: “Tự nhiên là thiên hạ thương sinh.”
Hứa Thất An hỏi lại: “Vậy đệ đọc sách, là vì cái gì?”
Hứa Tân Niên theo bản năng nói: “Trung quân báo quốc...”
Nói xong, tự hắn ngây người.
Hứa Thất An không thèm để ý, tiếp tục hỏi: “Ghi danh sử xanh, thật là theo đuổi suốt đời của người đọc sách sao?”
Hứa Tân Niên chưa trả lời, sự im lặng của hắn đã nói lên tất cả.
Hành vi hai vị đại nho thư viện Vân Lộc vì đu bám bài thơ, cũng đã nói lên tất cả.
Hứa Thất An âm thầm thở dài.
Vua muốn thần chết thần không thể không chết, dựa vào cái gì?
Cha muốn con chết con không thể không chết, dựa vào cái gì?
Cái xã hội như cứt chó này không thể thêm chút nhân quyền? Hứa Thất An cười nói: “Ta không phải người đọc sách, nhưng cũng muốn viết chút gì. Từ Cựu, thay ta mài mực.”
Hứa Tân Niên nhíu nhíu mày.
Hứa Thất An nói: “Dù sao bút mực bày ở đây, không phải là để người ta viết sao, nếu đại ca viết không tốt, ngày mai tự nhiên sẽ có người xóa đi.”
Hứa Tân Niên nghe xong, liền đi mài mực. Chỉ một lát, hắn cầm bút đứng ở trước bia, hỏi: “Đại ca muốn viết cái gì?”
“Lần này ta muốn tự mình viết.” Hứa Thất An lao tới đoạt bút, chăm chú nhìn tấm bia đá trống.
Trong đầu bỗng hiện lên khuôn mặt chủ sạp ăn sáng mà sáng nay ăn, rõ ràng đau thịt muốn chết, lại không dám nhận bạc. Đáng thương như con chó.
Vấn đề tệ nạn quan lại vương triều Đại Phụng kéo dài lâu ngày, cả điện mặt người dạ thú một câu một cái trung quân ái quốc, lại chưa bao giờ buông ánh mắt thương hại đối với dân chúng tầng dưới chót.
Hắn nghĩ tới Chu Lập khi phóng ngựa bên đường, kiêu ngạo ương ngạnh. Nghĩ tới ghi chép về nha nội trong kinh thành hoành hành không kiêng kỵ.
Vũ lực siêu phàm tồn tại, khiến tệ nạn vương triều phong kiến thể hiện càng thêm vô cùng nhuần nhuyễn; Cũng làm dân chúng tầng dưới chót ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có.
Hắn kiếp trước ít nhất còn biết mấy vụ khởi nghĩa nông dân oanh oanh liệt liệt, nhưng ở thế giới này, nông dân khởi nghĩa ngay cả cơ hội thành hình cũng không có, liền bị nhanh chóng dập tắt.