Hứa Nhị thúc đứng dậy, có chút nôn nóng đi qua đi lại, trầm giọng nói: “Ninh Yến, đêm nay cháu ngủ lại trong phủ, chúng ta hai chú cháu ở gần chút, như vậy dễ chiếu cố.
“Mặt khác, ta lúc muộn chút ra ngoài một chuyến, đi chỗ Ngự Đao vệ sẽ nói một tiếng, bảo bọn họ buổi tối tăng mạnh cường độ tuần tra phụ cận.”
Hứa Tân Niên cùng Hứa Thất An liếc nhau, tâm tình nặng nề.
...
Lúc ăn cơm, Hứa Thất An nhìn muội muội Hứa Linh Nguyệt tướng ăn tao nhã, ho khan một tiếng, hấp dẫn người một nhà chú ý.
Hắn từ trong lòng lấy ra một cái hộp nhỏ gỗ lim điêu khắc ba chữ “Bảo Khí hiên”, từ từ mở hộp ra, đây là một cây Kim Bộ Diêu chế tác tinh tế, đầu cây trâm là chạm trổ đóa hoa tinh xảo đẹp đẽ, được khảm ngọc trai, rủ xuống từng dải bằng vàng mảnh khảnh.
Không xem hình thức, chỉ riêng phân lượng vàng đã khiến người một nhà liếc nhìn.
Hứa Linh Nguyệt cùng thẩm thẩm trực tiếp nhìn mà ngây người, hai đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Kim Bộ Diêu.
Kim Bộ Diêu loại trang sức này, bởi chế tác tinh tế, tài liệu quý trọng, xưa nay được thiên kim cùng phụ nhân gia đình phú quý theo đuổi, nữ tử bình thường không mang nổi trang sức tốt như vậy.
Thẩm thẩm trước kia còn có một cây Kim Bộ Diêu khắc hoa, rất quý trọng.
Hứa Thất An một tên độc thân, tự nhiên sẽ không vô duyên vô cớ mua Kim Bộ Diêu, trong nhà chỉ hai nữ nhân thích hợp mang, mà thẩm thẩm làm chủ mẫu một nhà...
Khuôn mặt xinh đẹp của thẩm thẩm nở rộ ra nụ cười, ánh mắt chuyển thành nhu hòa: “Coi như ngươi có chút lương tâm, cầm qua đây đi...”
Lời vừa dứt, Hứa Thất An mang Kim Bộ Diêu đặt ở trước mặt Hứa Linh Nguyệt: “Muội tử, tặng muội!”
Hứa Linh Nguyệt mở to hai mắt, có chút khó có thể tin, trang sức Bảo Khí hiên ở khu này rất nổi tiếng, chế tác tinh tế nghiên cứu kỹ càng, cực được cô nương, phụ nhân nhà có tiền phụ cận yêu thích.
“Cảm ơn đại ca.” Khuôn mặt xinh đẹp của nàng lộ ra nụ cười từ đáy lòng, mắt cong cong, giống trăng non.
Thẩm thẩm thân thể run rẩy, bộ ng.ực cao ngất phồng lên xẹp xuống, đỏ mắt, nổi hung chất vấn Hứa Nhị thúc:
“Nói, ông muốn cháu hay là muốn tôi.”
Nàng cùng thằng nhóc khốn kiếp này không đội trời chung.
Hứa Nhị thúc hung hăng trừng mắt nhìn cháu trai, vội vàng gắp thức ăn cho vợ: “Xin bớt giận, đừng chấp nhặt với thằng nhóc thối này.”
Hứa Thất An cảm giác bắp chân bị người ta đá một cước, liền ngẩng đầu nhìn Hứa Tân Niên bên cạnh.
Hứa Nhị lang chỉ để ý cúi đầu ăn cơm.
Thẩm thẩm tức giận, khuôn mặt xinh đẹp như phủ sương lạnh, loại mà không dỗ nổi đó.
Hứa Nhị thúc da đầu phát tê, oán giận nói: “Ninh Yến, cháu có bạc trợ cấp gia dụng tốt bao nhiêu, đi mua những thứ có hoa không có quả này?”
Hắn tính thông qua diss cháu trai, ở chỗ vợ tìm về cảm giác tán đồng, dẹp yên sự tức giận của nàng.
Hứa Linh Nguyệt thản nhiên nói: “Trong nhà lại không thiếu ăn thiếu mặc, trong cơm phụ thân ăn còn có lương thực thóc gạo của đại ca ở bên trong đó.”
Hứa Nhị thúc bị con gái làm nghẹn nói không ra lời, vì thế lại nói sang chuyện khác: “Ninh Yến cháu lấy đâu ra bạc?”
Hứa Thất An nói: “Cháu thấy trang sức trên đầu muội muội quá rẻ, liền nhớ ở trong lòng, nhịn ăn nhịn mặc, gom chút bạc, lại thêm Bảo Khí hiên có trò chơi đoán đố chữ giảm nửa giá...”
Chung quy khó mà nói trang sức là miễn phí, hắn không muốn giống với Hứa Từ Cựu, chết về mặt xã hội.
Cái tay Hứa Linh Nguyệt bưng bát khẽ run lên, trái tim thiếu nữ nhất thời mềm nhũn, sóng mắt lấp lánh chăm chú nhìn Hứa Thất An.
Trong nhà này, chỉ có đại ca mới mang nàng đặt ở trên đầu quả tim, phụ thân cùng nhị ca từ trước tới nay đều không cảm thấy nàng đeo trang sức rẻ tiền có vấn đề gì.
Nữ nhi cũng là cần thể diện.
“Đại ca, đẹp không.” Nàng mang Kim Bộ Diêu cắm ở trên búi tóc, ánh nếu chiếu khuôn mặt trái xoan của thiếu nữ, ngũ quan tinh xảo, con ngươi đen bóng long lanh, hoạt sắc sinh hương.
Thẩm thẩm càng ghen hơn.
Hứa Thất An cũng ghen, hắn nhìn Hứa Nhị lang bên trái, tiểu lão đệ mặc áo bào màu xanh đen, mái tóc dài đen nhánh đẹp đẽ dùng ngọc trâm xanh biếc búi lên, môi hồng răng trắng, tuấn mỹ vô cùng.
Lại nhìn muội tử sau khi đeo Kim Bộ Diêu, rực rỡ tỏa sáng, cùng với thẩm thẩm người phụ nữ đẹp đầy đặn này.
Người một nhà giá trị nhan sắc đều từng nhận nụ hôn thiên sứ, chỉ ta là tầm thường?
Khi hắn nhìn thấy Tiểu Đậu Đinh ngũ quan rất giống Hứa Nhị thúc, tỏ ra hàm hậu, không ghen nữa.
“Đến, Linh m ăn thịt.” Hứa Thất An gắp miếng thịt béo cho nó, lại gắp miếng thịt gầy cho Hứa Linh Nguyệt.
“Đại ca thật tốt.”
“Đại ca nhìn muội thuận mắt nhất.”
“Vậy đại ca vì sao vừa rồi không cứu muội.” Tiểu Đậu Đinh nhớ tới đại ca vừa rồi không những không cứu nó, còn lớn tiếng cười nhạo.
“Chịu được khổ trong khổ mới là người trên người, chỉ có chịu khổ mới có thể trở thành cao thủ vô địch thiên hạ.”
“Vậy có không chịu khổ liền thiên hạ vô địch hay không.”
“Có, ở trong mơ.”
...
Lúc bữa ăn gần xong rồi, thẩm thẩm thản nhiên nói: “Qua năm mới, Ninh Yến liền hai mươi rồi nhỉ.”
“U, thẩm thẩm thế mà còn nhớ tuổi của cháu.” Hứa Thất An tỏ ra rất kinh ngạc.
Thẩm thẩm kiêu ngạo không để ý tới hắn, quay đầu nói với Hứa Nhị thúc: “Lão gia, phải tìm một hôn sự cho Ninh Yến.”
Hứa Linh Nguyệt và Hứa Tân Niên đồng thời ngẩng đầu, nhìn chằm chằm mẫu thân.
Bản thân Hứa Thất An ngược lại trì độn nhất, sửng sốt vài giây mới phản ứng lại, sau đó là khó có thể tin.
Thẩm thẩm xui xẻo thế mà để bụng đối với hôn sự của đứa cháu này, ngày mai mặt trời sắp mọc từ phía tây sao?
Phải biết rằng, cưới vợ là chuyện rất long trọng, tam thư lục lễ kiệu lớn tám người khiêng, đều là bạc đó.
Thẩm thẩm nhìn đứa cháu xui xẻo, tiếp tục nói: “Ta cảm thấy Lục Nga không tệ, từ nhỏ đã nuôi lớn trong phủ, cùng Ninh Yến cũng là thanh mai trúc mã.”
Hơn nữa còn không cần bỏ tiền... Thẩm thẩm quả nhiên vẫn là thẩm thẩm...
Lục Nga xinh xắn ‘A’ một tiếng, đỏ bừng gò má, có chút không biết làm sao.
Tình yêu đến quá nhanh tựa như lốc xoáy, thổi khiến nàng ngây dại.
Trong lòng, đã e lệ quẫn bách, lại ẩn hàm một tia vui mừng.
Hứa Linh Nguyệt nhìn đại nha hoàn ở trước mặt mình tỏ ra ảm đạm không ánh sáng, có chút không vui, “Mẹ đừng tự tiện chủ trương, hôn sự của đại ca để tự huynh ấy thương lượng cùng Nhị thúc (cha) đi.”
Lời ngầm là, mẹ ở trong lòng đại ca địa vị thế nào, mình không tính toán sao.
Thẩm thẩm đối với khuê nữ đang có mối hận đoạt trâm cài tóc, mắng: “Ninh Yến cùng Lục Nga trai tài gái sắc, hiểu rõ về nhau, nào đến lượt một đứa em gái như con phản đối?”
Hứa Linh Nguyệt tủi thân và uất ức quay đầu đi chỗ khác.
Không có không có, biết rõ về nhau thì quá phận, còn chưa tới một bước đó... Hứa Thất An vừa định biểu đạt ý kiến, nghe thấy tiểu lão đệ bên cạnh mở miệng.