Hắn quả nhiên một mình Bắc thượng tra án, nhưng vì sao bên cạnh phải dẫn theo một nữ nhân?
Cứu trên đường? Nếu là như vậy, không nên mang theo trên người, như vậy đã không lợi cho tra án, lại không thể cam đoan an toàn cho nữ tử.
Là, là vương phi?!
Trong đầu thám tử áo bào đen chợt có tia sáng lóe lên, hiện lên phán đoán lớn mật này.
Căn cứ thượng cấp truyền về tình báo, cử động ứng đối của Chử Tương Long trước khi thoát đi, chứng minh vương phi có dịch dung, cùng với mang theo pháp khí che chắn khí tức.
Hứa Thất An ở sau khi bị tập kích, thoát ly sứ đoàn, sau đó làm cái gì, không ai biết được.
Gần đây phong tỏa biên cảnh, lại trước sau chưa tra xét được hành tung của bốn cao thủ man tộc.
Khi suy nghĩ miên man, hắn nghe thấy Hứa Thất An nói: “Cô ta chính là vương phi của các ngươi.”
Vương phi trợn to mắt đẹp, cắn môi, có chút thất vọng cùng bi thương nhìn Hứa Thất An.
Hắn cứ như vậy mang mình bán đi...
Thế, thế mà cứ như vậy thừa nhận... Thật là vương phi... Trong lòng thám tử áo bào đen dâng lên kích động không gì sánh kịp.
Vương phi tìm được rồi, hắn tìm được rồi, hắn sắp lập công lao to lớn rồi.
Tuy không biết hắn như thế nào cứu về vương phi, nhưng có một điểm có thể khẳng định, hắn cứu vương phi lại lựa chọn đi một mình, mục đích là dùng vương phi để áp chế Hoài Vương điện hạ... Thám tử áo bào đen hít sâu một hơi, thích hợp biểu lộ ra ngạc nhiên lẫn vui mừng cùng cảm kích, cười nói:
“Đa tạ Hứa đại nhân tìm về vương phi, Hoài Vương điện hạ nhất định hậu tạ.”
“Vậy ta liền không khách khí nữa.” Hứa Thất An cười nói: “Hỏi ngươi mấy vấn đề, trả lời theo sự thật, vương phi liền giao cho ngươi.”
Vương phi lui lại mấy bước, rời xa hai nam nhân, nàng mím môi, trong mắt chảy ra bi thương.
... Thám tử áo bào đen im lặng vài giây, nói: “Hứa đại nhân mời nói.”
“Tàn sát ba ngàn dặm là chuyện thế nào?”
“Tàn sát ba ngàn dặm?” Nam tử áo bào đen lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, mờ mịt nói:
“Ta cũng không biết cái gì tàn sát ba ngàn dặm, không bằng như vậy, Hứa đại nhân theo ta cùng nhau tới quân doanh, trước an trí vương phi, sau đó cần trợ giúp cái gì, ngài cứ mở miệng. Chúng ta nhất định toàn lực phối hợp.”
Hứa Thất An bình tĩnh nhìn hắn, tựa cười mà không cười: “Trở về quân doanh, ta chính là thịt cá trên thớt, đúng không.”
Thám tử áo bào đen khẽ biến sắc, ngạc nhiên nói: “Hứa đại nhân sao lại nói vậy, ngài chính là quan chủ sự bệ hạ khâm điểm, ty chức hận không thể mang ngài đưa lên mà thờ.”
Hắn cường điệu thân phận Hứa Thất An, muốn lấy việc này lầm đường, chế tạo một loại ảo giác “mệnh quan triều đình không ai dám hại”.
Hứa Thất An thở dài, chỉ chỉ hai mắt của mình: “Nhưng ngươi một câu nói thật cũng không có, Vọng Khí Thuật của ta thấy hết trong mắt.”
Trong lòng thám tử áo bào đen rùng mình, trực giác đối với nguy hiểm của võ giả khiến hắn theo bản năng lui về phía sau, thuận thế chém ra nhuyễn kiếm.
Ngay sau đó, cổ hắn bị Hứa Thất An bóp chặt.
Cổ tay mạnh mẽ của đối phương, khiến thám tử áo bào đen ý thức được thực lực hai bên chênh lệch, hắn là nhân viên tình báo thâm niên, cũng sẽ không bởi vì nguy cơ mà mất chừng mực, đánh mất lý trí.
Trái lại, nhiều năm qua huấn luyện, khiến hắn ở lúc nguy cơ, ngược lại đầu óc càng thêm bình tĩnh.
“Hứa đại nhân, ngài không cần thiết như vậy, ngươi muốn tra vụ án tàn sát ba ngàn dặm, lại sợ đắc tội Hoài Vương điện hạ, những thứ này ty chức hiểu. Nhưng ta khuyên ngươi đừng xúc động, có vài việc ngươi phải nghĩ cho rõ.
“Thứ nhất, vương phi chưa bị man tộc cướp đi, chuyện này không giấu được, ha ha, nguyên do trong đó ta không thể nói cho ngươi. Nhưng ngươi tin tưởng ta, nếu vương phi rơi vào trong tay man tộc, Hoài Vương điện hạ cuối cùng tóm lại sẽ biết.
“Nhưng kết quả là vương phi được ngài cứu đi, chỉ cần sau đó điều tra, ngài ở tiết điểm thoát ly sứ đoàn cùng điểm thời gian vương phi bị bắt cóc nhất trí, vậy là đủ. Hoài Vương điện hạ muốn đối phó ai, không cần chứng cớ, chỉ cần hắn cảm thấy ngươi là kẻ địch.”
Trấn Bắc vương so với trong tưởng tượng của ta càng thêm bá đạo... Hứa Thất An mặt không biểu cảm, tiếp tục nghe.
“Thứ hai, ngài cứu vương phi, là một công lớn, Hoài Vương điện hạ cầm quân nhiều năm, coi trọng nhất bốn chữ “thưởng phạt phân minh”. Nếu là có thể kết nối được với Hoài Vương, Hứa Ngân la, ngươi chắc chắn tiền đồ vô lượng. Ngụy Uyên chỉ có thể đề bạt quan chức của ngươi, nhưng Hoài Vương là thân vương, hắn có thể đề bạt tước vị của ngươi.”
“Thứ ba, án chỉ là án, làm sai một việc, không ảnh hưởng uy danh phá nhiều kỳ án của ngài. Tiền đồ mới là mấu chốt nhất, không phải sao. Cần gì vì một vụ án vớ vẩn không quan hệ với mình, ảnh hưởng bản thân chứ.”
Vương phi lại yên lặng lui một bước, nàng không nhìn thám tử áo bào đen, lực chú ý đều ở trên người Hứa Thất An.
Hắn tuy là kẻ háo sắc, nhưng phong cách làm việc coi như chính phái, tuyệt đối không phải loại xấu xa vì tiền đồ bán đứng người khác... Vương phi đối với điều này có lòng tin nhất định, nhưng vẫn còn có chút thấp thỏm cùng khẩn trương.
Dù sao Hứa Thất An bây giờ gặp phải là áp lực đắc tội thân vương, cùng với tiền đồ gia quan tiến tước.
Thói quan liêu vô luận thế giới nào cũng có nha... Hứa Thất An chậm rãi gật đầu:
“Nói có đạo lý, ta cũng sắp tin phục rồi. Ngươi nói rất đúng, vương phi vốn là chính thê của Trấn Bắc vương, ta không cần thiết bởi vậy đắc tội một vị thân vương.”
Khuôn mặt che mặt nạ của thám tử áo bào đen lộ ra nụ cười, hắn đang cược, cược Hứa Thất An không dám đắc tội Hoài Vương; cược Hứa Thất An càng để ý tiền đồ hơn.
Một bên là luyện ngục, một bên là tiên cảnh, kẻ ngốc đều biết nên chọn như thế nào.
Đương nhiên, đoạn lời này có thể thực hiện hay không, Hoài Vương nguyện ý cho họ Hứa một tiền đồ gấm vóc hay không, ai để ý chứ.
Chỉ cần vượt qua một kiếp nạn này, quay về quân doanh, Hứa Thất An chính là thịt cá trên thớt. Về phần Vọng Khí Thuật, thám tử áo bào đen không lo lắng, hắn vừa nói đều là lời thật lòng.
Hoài Vương quả thật thưởng phạt phân minh.
Nhìn thám tử áo bào đen rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, Hứa Thất An giọng điệu nặng nề: “Trả lời ta một vấn đề, ta liền cho ngươi đi. Tàn sát ba ngàn dặm, chuyện rốt cuộc là thế nào?”
Trong lòng thám tử áo bào đen trầm xuống, lạnh lùng nói: “Hứa Thất An, nếu ngươi nhất định phải điều tra tiếp, vậy chờ đợi ngươi chỉ có hủy diệt. Hoài Vương bóp ch ết ngươi, tựa như bóp ch ết một con kiến.
“Không những ngươi, người nhà của ngươi, thân hữu của ngươi, hết thảy đều phải tội liên đới. Nếu không muốn để bọn họ chôn cùng ngươi, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn thả ta.”
Thấy Hứa Thất An im lặng không nói, thám tử áo bào đen cười lạnh một tiếng: “Ngươi giết ta, nhiều nhất chỉ là giết người diệt khẩu, còn có ý nghĩa gì đâu? Chẳng lẽ ngươi có thể triệu hồn phách ta sao.