Cát Lợi Tri Cổ giãn người ra, cảm thụ được năng lượng khổng lồ hòa tan ở trong cơ thể, tâm tình sung sướng tới đỉnh phong.
“Đúng vậy!”
Chúc Cửu miệng nói tiếng người, chế nhạo: “Hai ta không biết luyện chế loại Huyết Đan này, cắn nuốt sinh linh bừa bãi, nhiều lắm bổ dưỡng, không có hiệu quả như vậy. Mà một mình Trấn Bắc vương ngươi, lén lút giết hết một thành trì còn được, nhiều nữa, sẽ bị giám chính làm thịt. Không bằng ba người chúng ta liên thủ, luyện chế viên Huyết Đan thứ hai, thứ ba, như thế nào.”
Nó vừa nói, vừa vặn vẹo thân rắn, tựa như cơ thể ngứa ngáy khó chịu, sắp lột da rồi.
Cao phẩm vu sư cười lạnh nói: “Hươu chết về tay ai còn chưa biết.”
Nữ tử váy trắng nhìn Hứa Thất An, cười khanh khách nói: “Bổn quốc chủ chơi với các ngươi một chút nữa.”
Đạo thủ Địa tông khinh thường nhiều lời, Huyết Đan tác dụng với hắn không lớn, hắn chưa nuốt dùng, giấu đi. Đơn giản chỉ là một phân thân, hắn đã sớm thu hoạch được thứ mình muốn:
Cái ác ‘giết cả thành’!
Như thế nào cũng lãi rồi, không ngại đánh với bọn họ một trận nữa.
Sau khi cắn nuốt Huyết Đan, khí tức các bên tăng vọt, đều là tràn đầy tự tin.
Bản thân vượt qua đỉnh phong, kéo theo sợ hãi đối với Trấn Quốc Kiếm cũng giảm bớt rất nhiều.
Trấn Bắc vương xé rách giáp trụ, lộ ra thể phách màu đồng cổ, thản nhiên nói:
“Bổn vương cũng đột phá đến đỉnh phong cuộc đời này, nếu Huyết Đan chia đều, mục đích của các ngươi cũng đạt tới. Chúc Cửu, Cát Lợi Tri Cổ, không bằng liên thủ, trước mang người kia xử lý.”
Cát Lợi Tri Cổ cùng Chúc Cửu lập tức nhìn về phía Hứa Thất An, trong ba con mắt chảy ra sự kiêng kị thật sâu.
Trấn Bắc vương đây là gắp lửa bỏ tay người, mang áp lực chia sẻ cho bọn hắn.
Nhưng đây là dương mưu.
Người này lai lịch thần bí, có thể sử dụng Trấn Quốc Kiếm, trong chiến đấu vừa rồi, đối với bọn họ cũng ôm địch ý, nếu Trấn Bắc vương chết ở dưới Trấn Quốc Kiếm, có thể tưởng tượng, mục tiêu kế tiếp của người này tất nhiên là bọn hắn.
Mà Trấn Quốc Kiếm tồn tại, lại có lực sát thương mang tính thực chất, uy hiếp cực lớn đối với bọn họ.
Trái lại Trấn Bắc vương, hắn đã bị Trấn Quốc Kiếm chán ghét, thực lực lại không mạnh hơn bọn hắn, uy hiếp không lớn.
Chúc Cửu cùng Cát Lợi Tri Cổ liếc nhau, cười dữ tợn nói: “Được.”
Khóe miệng Trấn Bắc vương nhếch lên, cười lành lạnh: “Kết minh đạt thành.”
Chờ giết người này, đoạt lại Trấn Quốc Kiếm, ta lại cùng Trấn Bắc vương liên thủ chém giết Chúc Cửu, không trừ tai hoạ ngầm này, Trấn Bắc vương rất có thể sẽ chết, Chúc Cửu không giết nổi... Trong lòng cân nhắc một phen, cao phẩm vu sư làm ra thỏa hiệp.
Trong phút chốc, Trấn Bắc vương, vu sư, Hắc Liên, Chúc Cửu cùng với Cát Lợi Tri Cổ, đều mang ánh mắt ném về phía Hứa Thất An.
Năm đại cao thủ hình thành ăn ý, cùng giết người này.
Biến hóa nơi đây, khiến binh lính, mật thám, cùng với cao thủ trong quân vây xem trên tường thành bất ngờ không kịp phòng bị.
Các sĩ tốt ánh mắt phức tạp nhìn về phía người thần bí côi cút mà đứng, tay cầm Trấn Quốc Kiếm.
Nữ tử váy trắng chưa nhúng tay, thân hình cao ngất, một tư thái khoanh tay đứng nhìn.
Nàng sóng mắt dập dờn chăm chú nhìn Hứa Thất An, giống như vui sướng, lại giống như bi thương.
Thần Thù, bày ra một góc của tảng băng trôi chiến lực chân thật của ngươi đi.
Câu cửa miệng nói, chiến trường thay đổi trong nháy mắt.
Câu này vừa vặn ứng ở chỗ này.
Mặc cho ai cũng không ngờ, một khắc trước man tộc cùng Trấn Bắc vương còn đánh sống đánh chết, thế như nước với lửa, thế mà lại ở lúc này đột nhiên kết minh, mang đầu mâu nhắm ngay cường giả thần bí tay cầm Trấn Quốc Kiếm.
Đối với ánh mắt năm vị cao thủ đỉnh phong đồng thời trông lại, Hứa Thất An liếm liếm môi, lộ ra nụ cười dữ tợn, khát máu.
“Ngươi tựa như rất hưng phấn? Thực cho rằng có Trấn Quốc Kiếm, có thể lấy một địch năm?” Trấn Bắc vương nheo mắt, cười lạnh nói:
“Xem khí tức của ngươi, cũng là tam phẩm, vừa lúc hiệu quả Huyết Đan không đủ, vậy thì dùng sinh mệnh tinh hoa của ngươi để bù lại.”
Sinh mệnh tinh hoa của cao thủ tam phẩm không kém gì Huyết Đan, nói càng chuẩn xác, Trấn Bắc vương luyện chế Huyết Đan là vì năng lượng sinh mệnh khổng lồ thúc đẩy hắn tấn công cửa ải nhị phẩm.
Bản chất là “năng lượng sinh mệnh khổng lồ”, Huyết Đan ba mươi vạn người dân luyện chế là năng lượng sinh mệnh, tinh huyết cao thủ tam phẩm cũng là năng lượng sinh mệnh.
Chẳng qua bình thường muốn giết một tên tam phẩm quá khó quá khó, còn xa mới dễ dàng như giết cả thành.
Nghe được lời của Trấn Bắc vương, Chúc Cửu cùng Cát Lợi Tri Cổ li3m li3m môi, lộ ra nét thèm nhỏ dãi.
Vây giết một võ phu tam phẩm, bình thường cũng không có cơ hội tốt như vậy. Man tộc cùng Yêu tộc là minh hữu, hai gã tam phẩm, mà biên cảnh phía bắc tuy chỉ có Trấn Bắc vương một vị tam phẩm, nhưng hắn chiếm cứ ưu thế sân nhà, có pháp trận hộ thành cùng pháp khí sát thương hạng nặng.
Bản thân chính là xương cứng, tiếp theo, Trấn Bắc vương khẳng định sẽ không tử thủ Vân Châu thành. Hắn và Chúc Cửu ngăn không được một tên tam phẩm chỉ muốn chạy trốn.
Mà giết không chết Trấn Bắc vương, sẽ chỉ đưa tới Đại Phụng cắn trả, bọn họ sợ Ngụy Uyên kia lại xua quân Bắc thượng.
Cho nên hai bên ngẫu nhiên có xung đột, nhưng chưa có chiến dịch quy mô lớn như vậy.
Bây giờ khác, bây giờ là năm cao thủ đỉnh phong vây giết một gã tam phẩm, cho dù đối phương có Trấn Quốc Kiếm, nhiều lắm cũng chỉ là trên thịt nướng đâm một cây kim, ăn có khó khăn, cũng chỉ là có khó khăn.
Ở dưới mọi người nhìn chăm chú, Hứa Thất An mang Trấn Quốc Kiếm cắm ở trên mặt đất, nâng hai tay, ôm mặt, ngẩng đầu lên, phát ra tiếng cười quái dị khàn khàn:
“Đè nén lâu như vậy, rốt cuộc có thể tận tình phóng thích lực lượng, năm thằng nhãi tam phẩm, miễn cưỡng đủ bản tọa ăn một bữa.”
Sau đó, hắn dựng thẳng lên một đầu ngón tay, tuyên bố: “Giai đoạn thứ nhất.”
Đám người Trấn Bắc vương khẽ nhíu đuôi lông mày, chỉ cảm thấy đối phương nếu không phải phô trương thanh thế, chính là vì Huyết Đan mang đến lực lượng có chút mất đi sự tự mình hiểu lấy.
Này này, đại sư ngươi cũng quá phiêu rồi nhỉ, tuy ngươi lúc còn sống có thể rất mạnh, nhưng ngươi bây giờ chỉ là tay cụt thêm tàn hồn... Hứa Thất An cũng cảm thấy trạng thái Thần Thù có chút không đúng.
Mỗi lần hiện ra bất diệt chi thể, Thần Thù sẽ trở nên là lạ, tính tình thay đổi hẳn, giống như biến thành người khác.
“Phô trương thanh thế!”
Vu sư hừ lạnh một tiếng, mở bàn tay ra, nhắm vào Hứa Thất An: “Ngạt...”
Hắn muốn nói là “Tử”, dùng chú sát thuật cho cường giả đột nhiên như tinh thần thất thường này một đòn bị thương nặng.
Nhưng chữ “Tử” nói đến một nửa, “Hứa Thất An” đột nhiên ngón trỏ đè môi, lấy một loại giọng điệu khoa trương, hạ giọng nói: “Suỵt, nói năng thận trọng.”
Trong nháy mắt, vu sư chỉ cảm thấy miệng bị lực lượng vô hình che lại, mặc kệ hắn cố gắng mở lớn miệng như thế nào, vẫn không thể phát ra âm thanh.