Đám người sứ đoàn được thông truyền, do một hoạn quan áo xanh dẫn vào cung, người còn lại bao gồm cái quan tài kia, tự nhiên là không vào được cung.
Cho dù nằm bên trong là Trấn Bắc vương, cũng phải được hoàng đế triệu kiến mới có thể vào cung, huống chi tính đến trước mắt, trừ sứ đoàn, trong hoàng cung không có ai biết thi thể trong quan tài là Đại Phụng đệ nhất võ phu, em trai ruột của Nguyên Cảnh Đế.
Tiến vào ngự thư phòng rộng rãi xa hoa, mọi người im lặng chờ, một khắc đồng hồ sau, Nguyên Cảnh Đế dẫn vài tên hoạn quan tới.
Lão hoàng đế mặc đạo bào, tóc đen bóng, tay áo dài bay bay, chưa ngồi ở sau bàn lớn, mà là đứng ở trước mặt đám người sứ đoàn, ánh mắt uy nghiêm đảo qua mặt bọn họ, thanh âm trầm ổn:
“Trẫm đã sai người hỏi nội các, trước đó cũng chưa thu được văn thư của các ngươi.”
Lão hoàng đế nhìn Hứa Thất An một cái, tựa như cảm thấy tiểu tử này là võ phu thô bỉ, lười quan tâm, quay sang nhìn phía hai vị ngự sử cùng Đại Lý tự thừa:
“Các ngươi cũng không hiểu quy củ sao.”
Hai vị ngự sử cùng Đại Lý tự thừa cúi đầu, không chờ bọn họ đáp lại, Trịnh Hưng Hoài cất bước tiến lên, chắp tay nói:
“Bệ hạ, thành Sở Châu đã hủy, làm sao truyền văn thư?”
Nguyên Cảnh Đế như lúc này mới chú ý tới hắn, đánh giá một lát, “Trịnh ái khanh, ngươi thân là Sở Châu Bố chính sứ, chưa có triều đình cho phép, dám một mình về kinh?”
Đây là tội tự tiện rời cương vị công tác.
Trịnh Hưng Hoài cười thảm một tiếng, không cam lòng yếu thế đối diện với Nguyên Cảnh Đế: “Thành Sở Châu không còn nữa, ta Bố chính sứ này, chỉ còn trên danh nghĩa.”
Tự xưng “Ta” mà không phải “Thần”, Trịnh đại nhân tâm tính có chút không đúng nha... Lòng như tro tàn, có gì phải sợ? Hứa Thất An nhíu nhíu mày.
“Sao lại nói vậy?” Hai bên lông mày của Nguyên Cảnh Đế nhíu lại một chỗ.
Trịnh Hưng Hoài hít sâu một hơi, cất cao giọng nói: “Sở Châu tổng binh Trấn Bắc vương, vì tấn thăng nhị phẩm, cấu kết Vu thần giáo cùng với đạo thủ Địa tông, tàn sát ba mươi tám vạn sinh mệnh thành Sở Châu.
“Thần, dâng sớ buộc tội Trấn Bắc vương, xin bệ hạ làm chủ cho dân chúng vô tội chết thảm, nghiêm trị Trấn Bắc vương.”
Nói xong, hắn từ trong tay áo lấy ra một phần tấu chương, hai tay trình lên.
“Thần, dâng sớ buộc tội Trấn Bắc vương, xin bệ hạ làm chủ cho dân chúng vô tội chết thảm, nghiêm trị Trấn Bắc vương.”
Đám người sứ đoàn hòa theo lấy ra tấu chương, hai tay trình lên. Trong đó, sổ con của Hứa Thất An là Lưu Ngự sử viết thay.
Tuy Hứa Thất An trước sau không thừa nhận mình thô bỉ, tự tin mình từng nhận chín năm giáo dục bắt buộc, học thức uyên bác, nhưng bát cổ văn loại này, hắn chỉ có thể chắp tay, tỏ vẻ bất lực.
Chủ yếu là thư pháp thật sự nát bét.
Chợt nghe thấy tin tức, trên mặt Nguyên Cảnh Đế ngược lại là chưa có biểu cảm, hắn im lặng nhìn đám người sứ đoàn, sau một lúc lâu, nâng tay lên, run nhè nhẹ vươn về phía tấu chương.
Sau một hồi, Nguyên Cảnh Đế xem xong tấu chương, thanh âm khàn khàn hỏi: “Trấn Bắc vương, hôm nay ở đâu?”
Kỹ năng diễn xuất của cẩu hoàng đế thật sự tuyệt, hắn và Ngụy Công có thể cùng lên sân khấu, tỷ thí ảnh đế (danh hiệu trao cho diễn viên nam xuất sắc nhất bên TQ) một phen... Hứa Thất An dùng phương thức nói nhảm để trào phúng Nguyên Cảnh Đế.
Chuyện tàn sát cả thành, Nguyên Cảnh Đế sao có khả năng không biết, thậm chí, hắn chính là một trong những kẻ mưu tính phía sau màn.
Hắn là cố ý hỏi như vậy, hắn còn cho rằng Trấn Bắc vương vẫn như cũ ở biên cảnh phương Bắc tiêu dao khoái hoạt nhỉ.
“Bệ hạ!”
Thân là quan chủ sự Hứa Thất An bước ra khỏi hàng, cảm thấy một đao này nên do mình tự tay đâm ra.
Hắn cảm khái trào dâng nói: “Bệ hạ yên tâm, Trấn Bắc vương không ra làm sao, thiên nhân cùng phạt, hôm nay đã đền tội. Sứ đoàn mang thi thể hắn vận chuyển về kinh thành rồi, nay ngay tại ngoài cung.
“Xử trí thi thể kẻ này như thế nào, còn xin bệ hạ định đoạt.”
Ầm ầm ầm!
Bên tai giống như nổ vang tiếng sét, sắc mặt Nguyên Cảnh Đế đột nhiên trắng bệch, rút đi toàn bộ màu máu.
Hắn sững sờ nhìn Hứa Thất An, mắt từng chút một hiện lên tơ máu, giống như bị đả kích thật lớn, lúc này thanh âm là thật sự khàn khàn:
“Ngươi, ngươi, nói cái gì... Ngươi đang nói cái gì hả?”
Hứa Thất An lớn tiếng nói: “Bệ hạ, thi thể Trấn Bắc vương ngay tại ngoài cung, năm ngựa xé xác, yên tâm, chết rất triệt để.”
Bịch bịch bịch... Cái trán Nguyên Cảnh Đế như là bị gậy gỗ gõ một phát, nhất thời đứng không vững, lảo đảo lui về phía sau, mắt thấy sắp ngã ngửa.
“Bệ hạ!”
Lão thái giám thét thê lương chói tai, tiến lên đỡ Nguyên Cảnh Đế, giữ lại một tia tôn nghiêm cuối cùng của hoàng đế.
“Cút ra!”
Nguyên Cảnh Đế gầm một tiếng trầm trầm, đẩy mạnh lão thái giám, lảo đảo chạy như điên ra khỏi ngự thư phòng, bóng lưng hắn hoảng hốt thất thố, sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy.
Hắn, cũng không duy trì được uy nghiêm cùng tĩnh khí vua của một nước nữa.
“Mau, mau đi theo, bảo hộ bệ hạ, bảo hộ bệ hạ...”
Tiếng thét chói tai của lão thái giám dần dần đi xa.
Hứa Thất An cúi đầu, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh như băng.
Nguyên Cảnh Đế lao ra khỏi ngự thư phòng, không chút hình tượng chạy như điên, gió thổi lên bộ râu dài của hắn, thổi đỏ mắt hắn, khiến hắn nhìn qua không giống hoàng đế, càng giống người chạy nạn đáng thương hơn.
Cửa cung dần dần trong tầm mắt, Nguyên Cảnh Đế thấy cấm quân theo sứ đoàn ra ngoài, thấy cấm quân khiêng quan tài. Lúc này, hắn ngược lại ngừng lại.
Lão thái giám mang theo đám hoạn quan cùng thị vệ, rốt cuộc đuổi kịp Nguyên Cảnh Đế, như trút được gánh nặng.
Bọn họ cũng bước chậm lại, yên lặng đứng ở phía sau Nguyên Cảnh Đế, không ai dám lên tiếng.
Một lát sau, Nguyên Cảnh Đế một lần nữa nhấc chân, chậm rãi đi về phía cấm quân, đi ra cửa cung, đi đến bên quan tài.
“Đặt xuống!”
Lão hoàng đế giọng khàn khàn nói.
Quan tài nhẹ nhàng đặt xuống.
Nguyên Cảnh Đế im lặng đứng, nhìn ván quan tài ngây người, sau một hồi, hắn đưa tay đặt ở trên nắp quan tài, khoảnh khắc tiếp xúc đến nắp quan tài, cái trán Nguyên Cảnh Đế nổi gân xanh.
Bởi vì nắp quan tài rất nhẹ, đây là một cái quan tài mỏng, mang tính tượng trưng cho Trấn Bắc vương một chút thể diện, dù sao cũng là cần đưa trở lại kinh thành.
Em trai ruột của hắn, chỉ xứng nằm ở trong quan tài như vậy?
Nắp quan tài chậm rãi đẩy ra, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, Nguyên Cảnh Đế bỗng nhiên hít thở dồn dập hẳn lên.
Thi thể của Trấn Bắc vương héo rũ khô quắt, tựa như một cái thây khô phong hoá nhiều năm, tay chân đầu hắn, là tách ra với thân thể.
Rào rào rào... Cấm quân cùng Vũ Lâm vệ ở đây ùn ùn quỳ xuống, đứng nhìn hoàng đế bi thương, là tội đại bất kính.
Nhưng luôn có mấy cái gai, ví dụ như Hứa Thất An, cùng với đám người sứ đoàn đi theo ra.