Vương Tư Mộ cười tươi, đang muốn nói chuyện, chợt nghe Hứa Nhị lang lắp bắp nói: “Đại, đại ca?!”
Vương gia tiểu thư cả kinh, mang rèm xốc lên một ít, theo ánh mắt Hứa Nhị lang nhìn lại, cách đó không xa, Hứa Thất An mặc sai phục Ngân la chậm rãi đến.
“Đại ca sao lại ở đây?” Hứa Nhị lang chấn động.
“Sao đệ ở đây?” Hứa Thất An hỏi lại, quay đầu, không nhẹ không nặng nhìn Vương Tư Mộ.
Người sau miễn cưỡng cho một nụ cười mang tính lễ tiết, nhanh chóng buông mành.
Hứa Thất An tháo xuống bội đao, quật mông Hứa Nhị lang một phát, cả giận nói: “Hứa Từ Cựu, ngươi lợi hại nha. Đại ca bây giờ vẫn là người cô đơn, buồn rầu không lấy được vợ, ngươi thì ngược lại, câu dẫn được Vương gia tiểu nương tử rồi.”
“Đại ca nói hươu nói vượn cái gì.” Hứa Nhị lang có chút cuống lên, có chút quẫn bách, đỏ mặt, nói:
“Đệ cùng Vương tiểu thư lấy thơ kết bạn, chuyện trò xưa nay, là quân tử chi giao.”
Quân tử chi giao là dùng như vậy à? Là quản bảo chi giao đi... Hứa Thất An nói nhảm trong lòng, “Chuyện của nàng về nhà nói sau, đệ tới làm chi?”
Nghe vậy, sắc mặt Hứa Nhị lang nghiêm túc: “Đệ mới vừa nghe nói sứ đoàn về kinh, mang về thi cốt Trấn Bắc vương, cùng với việc hắn vì ham muốn cá nhân, tấn thăng nhị phẩm, tàn sát cả thành. Đại ca, nói với đệ, có phải thật hay không?”
Hứa Thất An thu liễm tư thái cà lơ phất phơ, im lặng gật đầu.
Ngực Hứa Nhị lang đau đớn, lảo đảo lui về phía sau hai bước, hốc mắt lập tức đỏ lên.
Hắn vốn không tin, nhưng cảnh tượng trước mắt, các quan văn chửi rủa, cùng với lời đại ca nói, đều đang nói cho hắn, tất cả đều là sự thực máu chảy đầm đìa.
Hứa Thất An vỗ vỗ bả vai tiểu lão đệ, nhìn về phía quần thần: “Xem ý tứ vị kia trong cung, tựa như là không muốn định tội cho Trấn Bắc vương. Cán bút của quan văn là lợi hại, chỉ là cái mồm mép này, còn thiếu chút ý tứ.”
“Đại ca cứ chờ, đệ đi một chút rồi trở lại.”
Ba mươi tám vạn sinh mệnh, giết hại dân chúng của mình, nhìn khắp sách sử, người lãnh khốc tàn bạo như thế đã ít lại càng ít, hôm nay nếu không thể thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng, Hứa Tân Niên ta liền uổng đọc sách thánh hiền mười chín năm...
Rốt cuộc tới ngoài đám người, Hứa Tân Niên dồn khí đan điền, sắc mặt có chút dữ tợn, giận quát một tiếng: “Các ngươi tránh ra!”
Tiếng xôn xao đột nhiên biến mất, khung cảnh lâm vào yên tĩnh.
Các quan văn cau mày, xoay người, thì ra là Hàn Lâm viện thứ cát sĩ Hứa Từ Cựu.
Trong đầu rất nhiều người không tự giác nhớ lại cảnh tượng khi đấu pháp Phật môn, Hứa Từ Cựu lời nói sắc bén, chọc tức Phật môn Tịnh Trần pháp sư giận tím mặt.
Đám người yên lặng tránh ra một con đường.
Vương thủ phụ hơi nghiêng đầu, mặt không biểu cảm nhìn về phía Hứa Tân Niên, vẻ mặt tuy lạnh nhạt, nhưng chưa dời ánh mắt đi, như có điều chờ mong đối với hắn.
Hứa Tân Niên đối với ánh mắt quanh mình coi như không thấy, hít sâu một hơi, cao giọng nói: “Nay nghe thấy Hoài Vương, vì ham muốn cá nhân, đồ thành diệt chủng, mẫu chi, thành bỉ nương chi phi duyệt, cố tới đây...”
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, mặt trời dần dần dời về phía tây, cửa cung, dần dần chỉ còn lại có tiếng của một mình Hứa Nhị lang.
Một lần mắng này, suốt hai canh giờ.
Hơn nữa mắng rất có trình độ, hắn dùng thể văn ngôn mắng, khẩu thuật hịch văn tại chỗ; Hắn dẫn câu kinh điển mắng, đọc làu làu; Hắn mắng xuôi mắng ngược, hắn dùng bạch thoại mắng, hắn âm dương quái khí mắng.
Lượng từ ngữ phong phú, làm người ta líu lưỡi, lại rất tốt tránh được hoàng thất điểm mẫn cảm này, không để lại đầu đề câu chuyện.
Quan văn càng tụ tập càng nhiều, từ lão thần, cho tới tân quý, ánh mắt nhìn Hứa Nhị lang tràn ngập sùng kính.
Mở rộng tầm mắt!
Nếu triều đình có một khoa là kiểm tra mắng người, bọn họ nguyện xưng Hứa Tân Niên là trạng nguyên.
Cho dù Vương thủ phụ từng trải qua mấy chục năm triều đình dùng ngòi bút làm vũ khí, giờ phút này trong lòng lại dâng lên suy nghĩ “mang kẻ này thu vào dưới trướng, đấu võ mồm triều đình không có địch thủ nữa”.
Vũ Lâm vệ tên nào cũng bị mắng đến cúi đầu, vẻ mặt suy sút, trong lòng gọi ông gọi bà, hy vọng người này sớm rời đi.
“Hứa đại nhân, uống chút trà...”
Một vị quan văn dâng nước trà, trong hai canh giờ qua, Hứa Tân Niên đã thấm ướt cổ họng vài lần.
Các quan văn cam tâm tình nguyện dâng trà rót nước cho hắn, chỉ cầu hắn tiếp tục, nếu Hứa đại nhân bởi vì khát nước rời khỏi, đối với bọn họ mà nói, là tổn thất thật lớn.
Hứa Tân Niên nhấp chút, mang chén trà đưa trả, đang muốn tiếp tục mở miệng.
“Câm miệng, không được mắng nữa, không được mắng nữa...”
Lúc này, lão thái giám mang theo một đám hoạn quan, hổn hển lao tới.
“Ngươi ngươi ngươi... Ngươi quả thực là làm càn, Đại Phụng lập nước sáu trăm năm, chưa từng có ai như ngươi, chặn ở ngoài cửa cung, mắng một lần là hai canh giờ?” Lão thái giám tức đến giơ chân.
Hứa Tân Niên thản nhiên nói: “Công công đừng nói chuyện với ta, bản quan ghét nhất vô kê chi đàm (vô kê = không trym, là một câu chửi xéo của Hứa Tân Niên) (lời nói vô căn cứ).”
Quan văn tâm tư sâu sắc suýt nữa không nhịn được cười, Vương thủ phụ khóe miệng giật giật, tựa như không muốn thấy Hứa Tân Niên tiếp tục đắc tội đại bạn bên người Nguyên Cảnh Đế, lập tức bước ra khỏi hàng, trầm giọng nói:
“Bệ hạ nguyện gặp chúng ta hay không?”
Lão thái giám gật gật đầu, nói: “Bệ hạ nói, chỉ gặp thủ phụ đại nhân, người còn lại nhanh chóng lui đi, không thể kêu gọi nhau tập họp cửa cung nữa.”
Các quan văn rất phấn chấn, mặt lộ vẻ vui mừng, trong lúc nhất thời, trong ánh mắt nhìn về phía Hứa Tân Niên đã có thêm tán thành cùng thưởng thức trước kia không có.
Vương thủ phụ hướng các quan chắp tay, theo lão thái giám vào cung, đi thẳng đến sảnh bên của ngự thư phòng.
Lão thái giám phân phó hoạn quan dâng trà, cung kính nói: “Thủ phụ đại nhân chờ.”
Dứt lời, liền rời khỏi.
Vương thủ phụ một mình ngồi ở trên ghế, lần này chờ, là nửa canh giờ.
Hắn cũng không vội, yên lặng chờ, áo bào đỏ, mũ cao, thái dương hoa râm.
Hắn vẻ mặt bình tĩnh, nhìn không ra vui giận, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt hoảng hốt, làm người ta ý thức được cảm xúc của vị lão nhân này, cũng không tốt như nhìn bề ngoài.
Rốt cuộc, tiếng bước chân truyền đến.
Đôi mắt hơi đục ngầu của Vương thủ phụ sáng lên chút, nhìn về phía cửa.
Mặc lão thái giám mãng bào khuỷu tay kê phất trần, một mình tiến vào, tiếc hận nói: “Thủ phụ đại nhân, bệ hạ bi thương khó nén, tổn hại tới thân thể, không gặp ngài nữa.”
Ánh sáng trong mắt Vương thủ phụ từng chút một ảm đạm đi.
Lão thái giám thở dài một tiếng: “Bệ hạ hắn cần thời gian bình tĩnh, ngài biết, Hoài Vương là em trai ruột của hắn, bệ hạ từ nhỏ đã cùng Hoài Vương cảm tình cực sâu. Hôm nay bất ngờ đi rồi...”
Vương thủ phụ đờ đẫn gật đầu, chắp tay, rời khỏi sảnh bên của ngự thư phòng.
Lúc đi xuống bậc thang, Vương thủ phụ không nhịn được, lấy lại tinh thần, hướng tới ngự thư phòng vái thật sâu.
Sau đó sải bước rời đi, đầu cũng không quay lại.