“Lý Mộ Bạch cùng Trương Thận có thể thu hắn làm đệ tử, ta cũng có thể... Đã có hai lão sư, vậy vì sao không thể có ba...” Trần đại nho âm thầm quyết định, về sau tìm cơ hội mang vị tài thơ này thu vào môn hạ.
Trải qua một phen ngôn ngữ oanh tạc, Hứa Thất An ngoan ngoãn nhận sai, cũng đồng ý tương lai có thơ từ tốt, nhất định để cho hai vị lão sư sửa chữa trau chuốt trước.
Lý Mộ Bạch và Trương Thận mới miễn cưỡng nguôi giận.
Hai vị đại nho trừ hối hận với việc bước qua đời nhau với bài thơ tốt truyền lại đời sau, là thật sự cảm thấy Hứa Thất An mang bài thơ này dùng ở trên người một hoa khôi Giáo Phường Ti, lãng phí.
Phí phạm của trời.
Hứa Tân Niên coi như có chút lương tâm, kịp thời đi ra hoà giải, nói sang chuyện khác: “Ấu muội ở thư viện vỡ lòng nhiều ngày, không biết có hiệu quả hay không?”
Ba vị đại nho nhìn nhau, Trần Thái nhịn không được cười ra tiếng: “Muội muội đó của ngươi, quả nhiên là tâm chí kiên định, không thể phá vỡ.”
Trương Thận bất đắc dĩ nói: “Trong mười ngày, tiên sinh dạy nó đã đổi bốn người.”
Lý Mộ Bạch bổ sung: “Cũng thề đời này không vỡ lòng cho con nít nữa.”
Hứa Từ Cựu Hứa Ninh Yến: “...”
...
Tiểu viện, người một nhà cách xa lâu ngày gặp lại.
Thẩm thẩm vui mừng nghênh đón trượng phu cùng con trai bảo bối, Nhị thúc cũng vui mừng ôm lấy con gái út cùng thê tử.
Hứa Linh m thấy phụ thân, đau lòng, ôm chân hắn kêu ngao ngao ngao một trận.
Hứa Nhị thúc thương tiếc, cảm thấy con gái ở thư viện vỡ lòng, chịu khổ, tiên sinh của thư viện nhất định phi thường nghiêm khắc.
Hứa Linh Nguyệt mặc áo lụa màu chàm đứng ở một bên, cô gái mặt trái xoan thon gầy mang theo nụ cười mỉm, nhìn một màn này.
Nàng lớn tuổi, không thể giống Tiểu Đậu Đinh không cố kỵ gì lao đến trong lòng phụ thân, cũng không phải trưởng tử, không được cha mẹ yêu thích như đại ca (nhị ca).
Đứa nhỏ kẹt ở giữa, xưa nay là tương đối xấu hổ.
“Mười ngày không gặp, muội muội hao gầy đi rất nhiều.” Hứa Thất An đi qua, nắm bàn tay mềm mại của muội muội, cẩn thận đánh giá.
Vòng eo nhỏ thắt đai lưng vừa vặn một vòng tay, chỗ bộ ngực bắt đầu phồng lên, dáng người nụ hoa chờ nở của thiếu nữ đặc biệt mê người.
Mặt trái xoan mắt to, nhìn xa nhìn gần đều không tỳ vết nào, khiếm khuyết một chút mềm mại đáng yêu của nữ nhân, nhưng có thanh lệ cùng linh động của thiếu nữ thuần khiết.
Hứa Linh Nguyệt theo bản năng rút tay, lại nhịn xuống, nhiệt độ bàn tay đại ca khiến trên mặt nàng đỏ ửng lên, sóng mắt nhộn nhạo, nhẹ nhàng hô một tiếng: “Đại ca...”
Trên đường về nhà, Hứa Linh Nguyệt phá lệ đề xuất muốn cưỡi ngựa, nhưng bởi vì không biết cưỡi ngựa, sau khi trải qua phụ thân đồng ý, cưỡi chung một con ngựa với Hứa Thất An.
Ánh mặt trời ấm áp, gió thổi ở trên mặt có chút lạnh, mùa đông cưỡi ngựa, có thể so với mùa đông khắc nghiệt lái xe máy, còn không đội mũ.
Hứa Linh Nguyệt dù sao cũng là nữ tử, dựa sát ở trong lòng Hứa Thất An, đôi mắt lấp lánh nhìn phong cảnh chung quanh, cảm thấy cảm giác an toàn chưa bao giờ có ập tới.
Trong lòng Hứa Tân Niên cũng có một muội muội.
“Nhị ca, ngựa xóc muội muốn ói...”
“Vậy về trong xe ngựa.”
“Muội không cần, muội muốn cưỡi trên cổ huynh.”
Hứa Nhị lang bị Tiểu Đậu Đinh làm phiền chau mày.
Thẩm thẩm trong xe ngựa vén rèm lên, thò ra khuôn mặt xinh đẹp động lòng người.
“Lão gia, trong khoảng thời gian này ta không ở trong phủ, có đi ra ngoài lêu lổng hay không?”
Hứa Tân Niên cùng Hứa Thất An trăm miệng một lời: “Không có.”
Thẩm thẩm đánh giá hai người vài lần, cũng không phải hỏi các ngươi, lắm miệng.
...
Ba ngày sau, ngày nghỉ.
Sáng sớm, Hứa Thất An nghịch gương ngọc thạch nhỏ, mặt gương lộ ra hư ảnh nỏ quân đội, gương đồng, phác đao, tựa như một bức tranh bút pháp mơ hồ.
Tấm gương này tạm thời bị hắn coi là túi trữ vật để dùng. Thứ thượng vàng hạ cám bỏ hết vào.
Tới nhà chính, ăn bữa sáng. Trên bàn cơm, Hứa Linh Nguyệt mang theo vẻ mặt chờ mong, nói: “Đại ca hôm nay nghỉ, cùng muội ra ngoài đi dạo đi.”
Hứa Nhị thúc nhớ tới sự kiện Chu Lập phóng ngựa đoạn thời gian trước, cau mày nói: “Ta hôm nay cũng nghỉ, Linh Nguyệt, cha đi ra ngoài cùng con.”
Hứa Linh Nguyệt trầm ngâm một chút, lắc đầu: “Thôi, bỗng nhiên cảm thấy đầu có chút váng.”
Hứa Nhị thúc: “???”
Buổi sáng câu lan nghe khúc, giữa trưa về nhà ngủ trưa, chờ buổi tối đi chợ đen một chuyến, ta phải nắm chặt đột phá đến Luyện Khí cảnh... Hứa Thất An thần du vật ngoại.
Lúc này, lão Trương gác cổng vội vàng tới báo, đứng ở trước sảnh: “Lão gia, ngoài cửa có hai vị sai gia tới.”
“Sai gia?” Hứa Bình Chí húp ngụm cháo hoa, không chút để ý hỏi: “Sai gia ở đâu ra.”
Hứa Nhị lang nói: “Đại ca, là đồng nghiệp của huynh?”
Hứa Thất An không quá để ý: “Hẳn là không phải.”
Lão Trương gác cổng nói: “Tiểu nhân không biết, nhưng bọn họ mặc đồ đen, ngực buộc chiêng đồng kỳ quái.”
Ba người đàn ông Hứa gia run tay, im lặng nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra ngưng trọng.
Đả Canh Nhân!
“Mau đón vào.” Hứa Bình Chí vội vàng đứng dậy, đi về phía sảnh trước.
Hứa Thất An và Hứa Tân Niên theo ở sau người, ý niệm nhanh chóng xoay chuyển, tự hỏi mục đích Đả Canh Nhân tới nhà.
Ở vương triều Đại Phụng, ba chữ Đả Canh Nhân không phải là ngụ ý gì tốt, nó thường thường móc nối với hỏi tội, bỏ tù, xét nhà… những nhãn dán máu chảy đầm đìa.
Nhưng để tay lên ngực tự hỏi, lấy đẳng cấp Hứa Nhị thúc, Đả Canh Nhân hẳn là xem thường.
Rất nhanh, ba người ở sảnh trước gặp được Đả Canh Nhân tới chơi.
Hai người mặc đồng phục đen, phía sau áo choàng ngắn, ngực buộc một tấm chiêng đồng khắc đầy chú văn phức tạp.
Hai vị Đả Canh Nhân tuổi tác đều không lớn, thanh niên, một người bên trái sắc mặt nghiêm túc. Một người bên phải vừa vặn trái ngược, trên mặt treo nụ cười, mắt nheo thành một khe hở.
Thanh niên cười lên nheo mắt, ánh mắt quét qua ba người đàn ông của Hứa gia, cười nói: “Người nào là Hứa Thất An?”
Hứa Thất An bước lên một bước, “Là ta.”
Thanh niên nheo mắt khẽ gật đầu: “Theo chúng ta đi một chuyến.”
Lông mày Hứa Bình Chí giật giật, che ngang người ở trước mặt Hứa Thất An, ôm quyền, trầm giọng nói: “Hai vị đại nhân, cháu ta phạm vào tội gì?”
Thanh niên sắc mặt nghiêm túc nhíu nhíu mày.
Một vị khác cười tủm tỉm nói: “Ban ngày không làm chuyện đuối lý, buổi tối không sợ Đả Canh Nhân.”
Lấy phong cách làm việc của Đả Canh Nhân, nếu chống lại lệnh bắt, có thể rút đao chém người ngay tại chỗ không? Hứa Thất An một tay đặt ở bả vai Nhị thúc, nhìn về phía hai vị Đả Canh Nhân: “Được, ta đi theo các ngươi.”
Hắn theo Đả Canh Nhân rời khỏi Hứa phủ, có một chiếc xe ngựa đỗ ở cửa, Đả Canh Nhân sắc mặt nghiêm túc chỉ chỉ thùng xe, ra hiệu Hứa Thất An đi vào.
Vị thanh niên luôn cười tủm tỉm kia tháo xuống chiêng đồng ở ngực, dùng sức gõ, ở trong thanh âm vang dội, cất cao giọng: “Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa!”