Ngụy Uyên khoát tay: “Không gặp, bảo hắn trở về.”
Lại viên khom mình hành lễ: “Vâng.”
“Nghĩa phụ?” Nam Cung Thiến Nhu nghĩ, nghĩa phụ cuối cùng vẫn là lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt sao.
“Ta ra tay thì không thú vị nữa.”
Ngụy Uyên cười nói: “Nhân tình này cần giữ lại cho người thích hợp.”
Nam Cung Thiến Nhu chưa nghe hiểu, nhưng cũng không hỏi, ở chung nhiều năm như vậy, hắn quen phong cách nói chuyện của nghĩa phụ.
“Ngươi đi ra ngoài trước đi.” Ngụy Uyên bỗng nhiên nói.
Chờ Nam Cung Thiến Nhu đi rồi, hắn lấy ra mấy phong thư, nâng bút, viết.
...
Hoàng cung, trong cung Cảnh Tú.
Thái tử điện hạ ăn mơ ướp lạnh, bên chân đặt một chậu băng, hưởng thụ cung nữ quạt gió lạnh, vẻ mặt hắn lại không có chút thoải mái, nói:
“Ngày đó ta đã từng khuyên Vương thủ phụ, chớ phân cao thấp với phụ hoàng, chớ đối kháng với Ngụy Uyên, hắn Không nghe. Hôm nay thì tốt rồi, phụ hoàng đã muốn trị hắn.”
Thái tử và Vương thủ phụ cũng không có liên hệ quá lớn, nhưng trong Vương đảng, có không ít người là Thái tử đảng kiên định không dời.
Vương Trinh Văn nếu là rớt đài, những người này cũng sẽ bị liên lụy, biến tướng suy yếu sức ảnh hưởng của thái tử ở triều đình.
Trần phi cùng Lâm An ở bên nghe, đều có chút sầu lo, từ năm kinh sát bắt đầu, vị trí thái tử vẫn luôn dao động, như thế nào cũng ngồi không vững được.
Trần phi nhíu mày nói: “Ngụy Uyên bên kia là thái độ thế nào.”
Thái tử trầm giọng nói: “Vũ Anh điện đại học sĩ Tiền Thanh Thư sáng nay đi bái phỏng Ngụy Uyên, chưa gặp được.”
Trần phi khuôn mặt u sầu: “Ngụy Uyên cùng Vương thủ phụ là đối thủ, chỉ sợ chỉ chờ bỏ đá xuống giếng.”
Thái tử nhìn về phía em gái ruột, nói: “Lâm An, Hứa Thất An đó không phải tâm phúc của muội sao, hắn là người Ngụy Uyên coi trọng, không bằng thử từ chỗ hắn đột phá?”
Lâm An ngồi ở trên giường mềm, váy dài đỏ au phức tạp hoa mỹ, đội một chiếc mũ ánh vàng rực rỡ, mặt trứng ngỗng mượt mà đường nét tuyệt đẹp, mắt hoa đào quyến rũ long lanh.
Lúc yên tĩnh, tựa như một mỹ nhân ngọc tinh xảo không tỳ vết.
“Hắn cũng rất lâu không tới tìm muội rồi...”
Lâm An sắc mặt ảm đạm, nhỏ giọng nói.
Sau vụ án tàn sát cả thành Sở Châu, hơn nửa tháng thời gian trôi qua, Hứa Ninh Yến chưa bao giờ tìm nàng, Lâm An ngoài miệng chưa nói, nhưng trong lòng mẫn cảm nàng vẫn cảm thấy Hứa Ninh Yến bởi vì sự kiện đó, hoàn toàn chán ghét hoàng thất.
Liên quan cũng chán ghét nàng, cho nên cố ý xa cách mình.
Vừa nghĩ tới thời gian vui vẻ của bọn họ trước kia, trong lòng Lâm An liền chua xót từng đợt.
“Cái này đơn giản, muội lặng lẽ phái người đi Hứa phủ đưa tin, hẹn hắn gặp mặt, hắn nếu là đáp ứng, liền nói lên tâm tư của hắn còn ở chỗ muội.” Thái tử cười tủm tỉm ra chủ ý.
Trần phi bổ sung nói: “Phải nhớ bí ẩn, để hạ nhân Lâm An phủ đi làm, đừng sai thị vệ trong cung. Đừng để phụ hoàng của con biết con cùng Hứa Thất An có bất cứ sự lui tới nào.”
Lâm An dùng sức gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ mặt thấp thỏm lại chờ mong: “Con lập tức sai người đi làm.”
...
Lúc bữ trưa, tả đô ngự sử Viên Hùng cùng Binh bộ thị lang Tần Nguyên Đạo vào một nhà tửu lâu của nội thành.
Đồng hành còn có mấy vị quan viên trận doanh giống nhau.
Bữa trưa có thời gian nghỉ ngơi một canh giờ, nhà ăn nha môn kinh thành là có tiếng khó ăn, không đến mức canh suông, nhưng thịt cá thì đừng nghĩ nữa.
Trừ quan viên tầng dưới chót ở nhà ăn dùng cơm, các quan lớn đều là vào tửu lâu.
Viên Hùng giơ chén trà, cười nói: “Trước chúc mừng Tần thị lang, vào các có hi vọng rồi.”
Tần Nguyên Đạo nâng chén đáp lại, nói: “Viên đại nhân có thể chờ mong độc chiếm Đô Sát viện, đến lúc đó, đừng quên quan tâm chúng ta một chút.”
Đô Sát viện quyền lực cực lớn, có trách nhiệm giám sát bách quan. Viên Hùng vẫn luôn muốn một mình nắm Đô Sát viện, mang vây cánh Ngụy Uyên đá ra.
Mà Tần Nguyên Đạo bởi vì vô vọng vị trí Binh bộ thượng thư, muốn tìm lối tắt khác, vào nội các.
Hai người cùng nhau mưu tính vụ án gian lận khoa cử, cuối cùng lấy thất bại chấm dứt, bây giờ ngóc đầu trở lại. Khác với một lần trước, lúc ấy bệ hạ là thờ ơ lạnh nhạt, lần này lại là ở sau người dốc sức ủng hộ.
“Vương Trinh Văn lần này cho dù không ngã, cũng phải thương cân động cốt. Hắn nắm giữ nội các nhiều năm, lúc trước cần nhờ hắn kiềm chế Ngụy Uyên. Bây giờ sao, bệ hạ cố ý để Ngụy Uyên đảm nhiệm Sở Châu tổng binh, đi xa Sở Châu, như vậy Vương Trinh Văn phải động một chút rồi.”
“Hơn nữa ta nghe nói, Tiền Thanh Thư sáng nay bái phỏng Ngụy Uyên, bị đóng sập cửa vào mặt.”
“Lần trước nếu không phải tên rác rưởi họ Hứa kia, vị trí chúng ta đã sớm chuyển rồi.” Tần Nguyên Đạo nghiến răng nghiến lợi.
Một vị quan viên nâng chén, cười nói: “Tần thị lang không cần tức giận, Hứa Thất An kia bản thân khó bảo toàn, đắc tội bệ hạ, sớm hay muộn cũng bị thanh toán, đánh lớn trước, thu thập nhỏ sau, hắn cách cái chết không xa nữa.”
“Uống rượu uống rượu.”
Chén chú chén anh, mặc sức cười nói.
...
“Đại lang, bên ngoài có người truyền tin cho ngươi.”
Trong sảnh trước, lão Trương gác cổng trình lên thư mật.
Hứa Thất An đang mang Hứa Linh m coi như quả cầu đá lên đá xuống buông em gái út xuống, vừa đưa tay nhận thư, vừa hỏi: “Ai đưa thư?”
Lão Trương gác cổng lắc đầu: “Người ở bên ngoài, chưa nói đưa thay ai, hắn còn nói chờ ngài hồi âm.”
“Đại ca, tiếp tục chơi nha!”
Hứa Linh m đã hưởng thụ cảm giác như bay, không cam tâm làm một đứa bé ngu ngốc sinh hoạt trên mặt đất nữa, như bạch tuộc ôm lấy chân Hứa Thất An, chết sống không buông.
Hứa Thất An đá đá, không đá bay được, thầm nhủ đứa bé ngốc này khí lực càng lúc càng lớn.
“Thái Bình!”
Hắn hô một tiếng.
Tiếng gào thét truyền đến, Thái Bình Đao từ trong phòng bay ra, cả đao lẫn vỏ, treo ở trước mặt Hứa Thất An.
Hứa Linh m ngây người, ngẩng khuôn mặt nhỏ, vẻ mặt ngu ngốc.
Hứa Thất An mang nó ôm lên, để nó giống vu nữ cưỡi cái chổi ma pháp cưỡi lên Thái Bình Đao, sau đó vỗ cái mông nhỏ của Hứa Linh m, lớn tiếng nói:
“Đi thôi, thiếu nữ ma pháp Tiểu Đậu Đinh!”
Thái Bình Đao mang theo nó bay ra sảnh trước, không trung truyền đến tiếng cười không tim không phổi của Tiểu Đậu Đinh.
Hứa Thất An mở giấy viết thư ra đọc, thư là Lâm An đưa tới, kể tình huống triều đình tranh đấu mấy ngày gần đây, uyển chuyển thỉnh cầu có thể mời hắn đi thăm dò giọng điệu Ngụy Uyên hay không.
Cái này không giống phong cách Lâm An, là Trần phi hay thái tử giựt giây... Ta nhớ Ngụy Công từng nói, trong Vương đảng có không ít người ủng hộ thái tử, nói tới, sau khi chém hai quốc công, ta mãi chưa tới thăm Lâm An.
Ài, chủ yếu là quá nhiều việc, một việc nối tiếp một việc, lơ là với nàng...
Lâm An khác với Hoài Khánh, Hoài Khánh không cần dỗ, nhưng Lâm An là nữ hài tử rất hy vọng làm bạn.