“Đệ đọc cho ta nghe, lối viết thảo ta đọc không hiểu.” Hứa Thất An lại đẩy trở về.
Hứa Tân Niên sắc mặt cứng đờ, sững sờ nhìn hắn: “Một khi đã như vậy, vì sao phải bảo đệ viết ra?”
Bởi vì ta hôm nay tâm tình không tốt... Hứa Thất An thúc giục nói: “Đừng nói nhảm nữa, bảo đệ đọc thì đọc, huynh trưởng như cha, lời của ta vô dụng?”
Hứa Tân Niên lẩm bẩm vài tiếng, mơ hồ không rõ ân cần thăm hỏi cả nhà đại ca, sau đó cầm lên giấy Tuyên Thành, bắt đầu đọc.
“Đợi chút!”
Khi đọc đến một đoạn nào đó, Hứa Thất An đột nhiên hô dừng.
Hắn đoạt lấy giấy Tuyên Thành, nheo mắt đọc kỹ, vừa đọc vừa hỏi: “Đoạn đối thoại này làm sao vậy, đoạn sau đâu? Đoạn sau không có sao.”
Hứa Nhị lang gật đầu: “Trong ghi chép sinh hoạt hàng ngày không có đoạn sau, hẳn là lúc trước bị sửa chữa. Ừm, đoạn đối thoại này có vấn đề gì?”
Hắn khó nén tò mò nhìn đại ca, ở trong mắt Hứa Nhị lang, đoạn đối thoại này thường thường không có gì lạ, chỉ là đối thoại tiên đế cùng đạo thủ Nhân tông một thế hệ trước đối với tu đạo trường sinh.
Cùng cao nhân đạo môn tán gẫu trường sinh, giống như cùng đại nho tán gẫu kinh điển, bình thường đến cực điểm.
Hứa Thất An chưa trả lời hắn, tập trung việc tự hỏi của mình, từ trong đoạn đối thoại này phát tán tư duy, triển khai liên tưởng.
Từ xưa kẻ nhận mệnh từ trời, chưa thể trường tồn, phép trường sinh của đạo môn, có thể giải đại nạn này hay không...
Từ trong câu này có thể nìn ra, tiên đế là biết người khí vận quấn thân không thể trường sinh.
Trường sinh có thể, trường tồn không được...
Đạo thủ Nhân tông đời trước nói “trường sinh” hẳn là ý tứ kéo dài tuổi thọ, trường tồn của nửa câu sau, mới là trường sinh Nguyên Cảnh Đế cầu mãi.
Nhất khí hóa tam thanh, ba kẻ một người, hay là ba kẻ ba người... Ặc, câu này là có ý tứ gì, tiên đế là thuận miệng hỏi, hay là có thâm ý khác?
Ôm nghi hoặc, Hứa Thất An tiếp tục bảo tiểu lão đệ đọc tiếp.
Nhưng không có manh mối đáng ngờ khác.
“Nhị lang, đệ phải đẩy nhanh tiến độ, trong vòng ba ngày, thay đại ca ghi nhớ toàn bộ nội dung ghi chép sinh hoạt hàng ngày của tiên đế. Đệ nhớ phải kín đáo, đừng cho người của Hàn Lâm viện phát hiện đệ đang làm chuyện này. Chúng ta âm thầm điều tra, quyết không thể tiết lộ, nếu không sẽ đưa tới đại nạn.”
Xuất phát từ trực giác của cảnh sát hình sự, Hứa Thất An cho rằng Nguyên Cảnh Đế trầm mê tu đạo, có lẽ có quan hệ với tiên đế.
Thật ra điểm đáng ngờ trung tâm của vụ án này rất đơn giản, hoàng đế đã không thể trường sinh, Nguyên Cảnh Đế vì sao phải tu đạo!
Cởi bỏ nghi hoặc này, tất cả chân tướng rõ ràng.
Nguyên Cảnh Đế không phải kẻ ngốc, ngay cả siêu phẩm thánh nhân, võ phu nhất phẩm cao tổ cùng võ tông cũng không thể trường sinh, không có nắm chắc nhất định, hoặc là đã thấy hy vọng nào đó, Nguyên Cảnh Đế là không có khả năng trầm mê tu đạo.
“Ừm.” Hứa Nhị lang gật gật đầu, quay sang nói:
“Gần đây, đệ ở triều đường nghe nói một sự kiện, phương Bắc đánh trận, đại ca biết không.”
“Phương Bắc đánh trận?” Hứa Thất An cả kinh.
Ngày đó hắn sau khi xé Trấn Bắc vương, thừa dịp Cát Lợi Tri Cổ bị thương nặng, thừa dịp Thần Thù hòa thượng mở vô song, cố ý đuổi theo ra khỏi thành Sở Châu, mang vị tam phẩm man tộc này chém cạnh đường cái.
Mục đích chính là vì để man tộc phương Bắc nguyên khí đại thương, rắn mất đầu. Như vậy, riêng là các bộ lạc man tộc tranh đoạt vị trí lãnh tụ mới, đã đủ loạn một thời gian.
Không có khả năng quấy rầy biên giới phía Bắc nữa.
Mà man tộc cùng Yêu tộc phương Bắc là như cây liền cành, Yêu tộc phương Bắc không có khả năng nhân cơ hội tằm ăn rỗi man tộc, như vậy sẽ chỉ tăng thêm tiêu hao nọi bộ.
“Vu thần giáo?!” Hứa Thất An thốt ra.
“Vu thần giáo nhân cơ hội tấn công lãnh địa yêu man phương Bắc, muốn xâm chiếm lãnh địa yêu man. Cái này đối với Đại Phụng chúng ta mà nói, là tin tức bất lợi.” Hứa Nhị lang nói.
“Tình hình chiến đấu như thế nào?” Hứa Thất An hỏi.
“Cụ thể không biết, nhưng nghe nói yêu man liên tiếp bại lui.” Hứa Nhị lang lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Đệ nghe nói, đại tướng quân lãnh binh của Vu thần giáo là Tĩnh Quốc vương —— Hạ Hầu Ngọc Thư.”
Ai vậy... Hứa Thất An sửng sốt vài giây, chợt nhớ lại hồ sơ chiến dịch Sơn Hải quan.
Hạ Hầu Ngọc Thư, quốc vương của Tĩnh Quốc, trong chiến dịch Sơn Hải quan hai mươi năm trước, hắn chỉ huy đại quân Tĩnh Quốc, di chuyển tấn công ba ngày ba đêm, ở đêm trước quyết chiến chặt đứt tuyến tiếp viện lương thảo của Đại Phụng.
Đánh Ngụy Uyên không kịp trở tay, đó cũng là một lần liên quân các phe cách thắng lợi gần nhất, chỉ thiếu chút nữa có thể viết lại lịch sử.
Đại Phụng đối với vị quốc vương Tĩnh Quốc này, đánh giá cực cao, cho rằng là soái tài gần với Ngụy Uyên, nhất là ở trên trù tính chung cùng cái nhìn đại cục.
Chỉ luận năng lực lĩnh quân, Hạ Hầu Ngọc Thư so với Trấn Bắc vương còn mạnh hơn.
Đông bắc diện tích rộng lớn, hoang vắng, ba quốc to lớn, phân biệt là Tĩnh Quốc, Khang Quốc, Viêm Quốc.
Ba quốc gia đều tín ngưỡng Vu thần, Vu thần giáo là quốc giáo của ba nước đông bắc. Ở nơi đó, thần quyền tối thượng, hoàng quyền đứng sau, không khác gì với kết cấu giai tầng Tây Vực.
Ba nước đông bắc chỉ tu hai hệ thống, hệ thống vu sư cùng hệ thống võ đạo.
“Ồ, Ngụy Công từng nói, sau thu hoạch vụ thu đánh Vu thần giáo, mà bây giờ, Vu thần giáo xâm chiếm lãnh địa yêu man phương Bắc, Đại Phụng rất có thể xuất binh... Cái này, cái này nào có khéo như vậy. Ta không tin Ngụy Công có thể biết trước đến nước này, hắn muốn đánh Vu thần giáo, khẳng định còn có mục đích khác.”
Hứa Thất An âm thầm nhíu mày.
Không biết vì sao, hắn có loại cảm giác gió thổi mưa giông trước cơn bão.
...
Đêm khuya, trăng tròn treo cao.
Ánh trăng lạnh lùng chiếu ở trong núi rừng xanh um tươi tốt, chim đêm ở giữa xanh tươi rậm rạp vỗ cánh, phát ra tiếng kêu đêm thê lương.
Một làn khói nhẹ lượn lờ dưới ánh trăng, lướt qua rừng, lướt qua núi, lướt qua hồ nước cùng con sông, cuối cùng đến một hang núi, chui vào.
Xuyên qua đường hang động khúc chiết, sau một hồi, làn khói tới một khe núi trong hang, ánh trăng lạnh lẽo từ đỉnh chóp chiếu xuống, khe núi trong hang nở đầy hoa ánh trăng sáng tỏ.
Đài cao đắp từ tảng đá, dây leo quấn quanh trên nó, nở đầy hoa tươi, cùng nhau đúc ra một “bồn hoa”.
Ghế đá trên đài trải lông cáo trắng muốt xù lên, một nữ tử trẻ tuổi phong hoa tuyệt đại lười biếng ngồi chéo, một tay chống đầu, cười tủm tỉm nhìn làn khói lướt qua thiên sơn vạn thủy quay về.
Khói biến ảo thành một nữ tử không đủ chân thật, tư thái yểu điệu, khí chất quyến rũ, khuôn mặt lại mơ mơ hồ hồ.
“Chủ nhân, ta đã trở về.”
Nữ tử uyển chuyển thi lễ.
“Sáu năm thời gian trôi qua trong nháy mắt, ngươi làm không tệ, lúc trước phái ngươi đi kinh thành, vốn là vì vật phong ấn dưới Tang Bạc.”