Đám người Thiên Địa hội cả kinh, không biết số 3 vì sao sẽ có phán đoán như vậy, nói ra lời như vậy.
Sở Nguyên Chẩn gửi tin tức: 【 số 3, Hằng Viễn rốt cuộc là chuyện thế nào? Ngươi có phải phát hiện cái gì hay không? 】
Hắn hỏi ra nghi hoặc của mọi người Thiên Địa hội, không có ai nói chuyện, nữ hiệp tính nôn nóng, cô nàng da ngăm mê ăn, số 1 thân ở địa vị cao, cùng với Kim Liên đạo trưởng đọc ké, đều đang chờ đợi số 3 mở miệng giải thích.
【 3: nói hai ba câu không rõ, bây giờ mấu chốt là đi Dưỡng Sinh Đường ngoại thành một chuyến, xem xét tình huống. 】
【 2: Được! 】
Lập tức, Hứa Thất An buông Địa Thư, cầm một cái áo bào mặc ở trên người, nói: “Ta muốn ra ngoài nằm, ngươi theo ta cùng đi đi.”
Chung Ly gật gật đầu, từ giường nhỏ đứng dậy, giầy thêu mà xỏ như dép lê, theo hắn ra ngoài.
Tiếng mưa rơi ào ào, đánh vào trên ngói nhà, tí tách dọc theo mái nhỏ xuống, khi tia chớp sáng lên, liền như rèm ngọc trai phiêu diêu bất định; bị gió lạnh thổi, lại như tơ bông ngọc vỡ đánh chéo xuống đất.
Trong đình viện đọng một tầng nước nông, hạt mưa thô bạo nện xuống, đập lên hơi nước mênh mông.
Hứa Thất An nghênh đón hơi nước ẩm ướt, thấy một đầu khác của đình viện, Lý Diệu Chân mặc đạo bào, lẳng lặng đứng ở dưới mái hiên.
Ánh mắt hai người giao tiếp, không có bao nhiêu lời nói dư thừa, Lý Diệu Chân tung phi kiếm, lơ lửng ở đình viện, ba người tung người nhảy lên, giẫm trên phi kiếm.
Thánh nữ Thiên tông một tay bắt quyết, phi kiếm “Vù” một tiếng, phá vỡ màn mưa, lao thẳng vào trong mây.
Phi hành ở trên không kinh thành, đối với bọn họ mà nói, chỉ cần Giám chính ngầm đồng ý, thì không có bất cứ vấn đề gì.
Rất nhanh, bọn họ bay qua trên không nội thành, tới ngoại thành. Lý Diệu Chân mũi chân phát lực, mũi kiếm ép xuống, hướng tới nam thành đâm chéo đi.
Lý Diệu Chân chưa lỗ m ãng hạ xuống, mà là xoay quanh tầng trời thấp một lúc, hỏi: “Như thế nào?”
“Tạm thời an toàn.”
Hứa Thất An đáp lại.
Hắn tạm thời chưa bắt giữ được địch ý, hoặc là người mai phục ở chung quanh khống chế bản thân rất tốt, chưa ngẩng đầu quan sát, hoặc là đã rời khỏi.
Lý Diệu Chân nghiêm trang phân tích: “Bọn họ rất có thể đã che giấu bản thân đi, không chừng đã bày ra thiên la địa võng, chờ chúng ta đến.”
Hứa Thất An nhíu nhíu mày: “Không bài trừ khả năng này, Nguyên Cảnh Đế biết chúng ta cùng Hằng Viễn là đồng bọn, kế sách vây điểm đánh viện binh phải phòng bị.”
“Vây điểm đánh viện binh?”
Lý Diệu Chân cảm khái nói: “Hình dung hay, không hổ là ngươi, vậy do ngươi xung phong, Kim Cương Bất Bại của ngươi, cho dù là “Ý” của tứ phẩm cao thủ cũng rất khó phá vỡ.”
Hứa Thất An gật đầu, bày tỏ rất đồng ý: “Ngươi ở trên không giúp ta lược trận.”
Hai người phân tích vừa thông suốt, nhìn nhau cười.
Lúc này, bọn họ nghe Chung Ly nhỏ giọng nói: “Phía dưới không có mai phục, không có võ giả...”
Hứa Thất An cùng Lý Diệu Chân vẻ mặt cứng đờ.
Thiếu chút nữa quên Chung Ly là thuật sĩ, tinh thông Vọng Khí Thuật, ài, đều do nàng bình thường triển lộ ra yếu đuối, cho ta ấn tượng quá khắc sâu... Hứa Thất An thầm nhủ.
Lý Diệu Chân cũng nghĩ như vậy, nàng không xoay quanh nữa, ở trong màn mưa hạ xuống. Mặt đường gập ghềnh, lâu năm thiếu tu sửa, phòng ốc thấp bé hai bên ở trong mưa tỏ ra tiêu điều, rách nát.
Dưỡng Sinh Đường, cửa chính đóng chặt.
Hứa Thất An nheo mắt, ở chung quanh quét một vòng, vừa định nói “không có dấu vết chiến đấu”, liền nghe Chung Ly cùng Lý Diệu Chân đồng thanh nói: “Có người chết rồi.”
Lòng hắn trầm xuống.
Ba người phóng qua tường vây, tiến vào trong Dưỡng Sinh Đường.
Sân mọc đầy cỏ dại một mảng tối đen, giọt mưa rơi tí tách, trong sảnh phía đông, trong cửa sổ lộ ra một chút vàng vọt ảm đạm.
Ba người tới gần, thấy trong phòng dựng giường tấm ván gỗ đơn sơ, một cái xác được phủ vải trắng, hình thể gầy gò.
Hứa Thất An liếc một cái liền nhìn ra không phải Hằng Viễn, nhưng cái này cũng không thể khiến tâm tình hắn thả lỏng.
Một lại viên già ngồi ở bên cái xác, nản lòng cúi đầu, khuôn mặt già nua khe rãnh ngang dọc, che kín bi thương cùng bất đắc dĩ.
Hứa Thất An từng tới Dưỡng Sinh Đường rất nhiều lần, nhận ra hắn, vị lại viên già này họ Lý, cũng là người già đơn côi, chẳng qua tình trạng thân thể khỏe mạnh, được an bài làm việc ở Dưỡng Sinh Đường.
“Lão Lý, đã xảy ra chuyện gì?”
Hứa Thất An cố ý chế tạo ra tiếng bước chân vang dội, hấp dẫn sức chú ý của lão Lý, nhưng lão vẫn bị dọa giật mình, cả người rõ ràng run rẩy, tựa như vừa gặp kinh hãi.
“Hứa, Hứa Ngân la...”
Nhìn thấy Hứa Thất An, đôi mắt đục ngầu của lại viên già phát ra ánh sáng mong chờ.
Lão lập tức kinh hỉ hẳn lên, run rẩy đứng dậy, kích động nói: “Hứa Ngân la sao đến đây.”
Hứa Thất An cầm tay lão, hỏi lại: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe vậy, lại viên già một lần nữa kích động hẳn lên, nói: “Buổi chiều, có láng giềng chạy tới nói cho chúng ta biết, nói bên ngoài có người đang tìm Hằng Viễn đại sư, còn cầm bức tranh của hắn.
“Ta liền bảo Hằng Viễn đại sư ra ngoài tránh một chút. Đến lúc hoàng hôn, một đám người thần bí xâm nhập Dưỡng Sinh Đường, chưa bắt được Hằng Viễn đại sư, liền hỏi ta một ít chuyện về hắn, sau đó liền rời khỏi.
“Ai biết, chờ sau khi trời tối, bọn họ lại trở lại, mang người già trẻ con Dưỡng Sinh Đường cưỡng ép đưa tới cửa, tuyên bố, nếu Hằng Viễn đại sư không về, bọn họ qua mỗi một khắc đồng hồ, liền giết một người...”
Lại viên già nói tới đây, nước mắt giàn giụa: “Lão Trương xui xẻo, bị đám người đó cứa cổ, hắn lúc chết rất khó chịu, không ngừng giãy dụa ở trên mặt đất, máu phun đầy đất.
“Về sau Hằng Viễn đại sư trở lại, bọn họ bắt người đi luôn, cũng không biết đi đâu. Hằng Viễn đại sư bây giờ sống hay chết, lão hủ cũng không biết...”
Sắc mặt Lý Diệu Chân đã là xanh mét.
“Lão nhìn rõ bộ dáng những người đó không?” Hứa Thất An hỏi.
“Bọn họ mặc áo bào màu đen, đeo mặt nạ, không nhìn thấy mặt.” Lão lại viên giọng đau thương nói.
Mật thám Hoài Vương!
Hứa Thất An cùng Lý Diệu Chân liếc nhau, bởi vì sớm có đoán trước, cho nên cũng không kinh ngạc, càng nhiều là phẫn nộ.
Không hề nghi ngờ, nếu Hằng Viễn không xuất hiện, tất cả mọi người trong Dưỡng Sinh Đường đều đã bị giết.
“Chúng ta đều đã xem nhẹ lòng dạ độc ác của mật thám Hoài Vương.” Hứa Thất An thấp giọng nói.
Một đám súc sinh máu lạnh.
Như thế nào nữa, mạng người cũng không nên như cỏ rác, nói giết là giết. Hơn nữa còn là người già neo đơn.
“Ta muốn giết sạch bọn chúng.”
Lý Diệu Chân từ trong hàm răng ép ra thanh âm: “Sư phụ ta trước kia từng nói, người không tôn trọng sinh mệnh, sinh mệnh hắn cũng không cần được tôn trọng.”
Hứa Thất An lặng lẽ một lát, nói: “Người khác vẫn ổn chứ? Ừm, đứa bé kia ở hậu viện...”
Lão lại viên gật gật đầu: “Đều bị dọa sợ chút, không sao cả, ngủ một giấc là ổn.”
Sau đó khẳng định sẽ có cực kỳ bi ai cùng đau lòng, chẳng qua từ trước tới giờ không có ai để ý cảm thụ của những kẻ neo đơn này mà thôi.