“Hứa Ngân la một gã võ phu, cũng có thể làm thi khôi Đại Phụng, có thể thấy được người đọc sách Quốc Tử Giám kém cỏi bao nhiêu, một đám giá áo túi cơm.”
“Ngươi lời này nghe qua tựa như đang khinh rẻ Hứa Ngân la.”
“Ta không phải ý tứ này, ta là tức giận phế vật Quốc Tử Giám.”
“Vô cùng nhục nhã, thế mà ở trên học vấn thua man tử, vô cùng nhục nhã, Đại Phụng ta hết người rồi?”
...
Dịch trạm.
Thiếu niên con ngươi dựng thẳng Huyền m từ bên ngoài quay về, trên vai vác một rương sách nhỏ, cố ý dùng sức buông xuống, chế tạo động tĩnh, hướng tới Bùi Mãn Tây Lâu cùng Hoàng Tiên Nhi trong sân lớn tiếng cười nói:
“Quốc Tử Giám một đám thư sinh vô dụng, ta chỉ nói thay Bùi Mãn đại huynh mượn sách, bọn họ ngăn cũng không dám ngăn. Đừng nhìn bên ngoài mắng đại huynh dữ dội, hoàn toàn nói rõ bọn họ sợ rồi. Sợ học vấn của ngài.”
Tuy hắn cảm thấy đọc sách vô dụng, nhưng có thể ở lĩnh vực đọc sách chém giết nhuệ khí Nhân tộc một phen, thật sự quá sướng, quá nở mày nở mặt.
“Đổi sách mà thôi, đổi sách mà thôi...”
Bùi Mãn Tây Lâu như lấy được chí bảo, lựa sách trong rương.
“Đại tế tửu gì đó, là người có học vấn nhất, ngay cả hắn cũng không bằng đại huynh ngươi, xem ra người đọc sách Nhân tộc cũng chỉ có vậy mà thôi.” Huyền m cười to nói.
Nở mày nở mặt!
“Đại tế tửu học vấn thâm hậu, nhưng Nhân tộc văn đạo hưng thịnh, hắn không đại biểu được toàn bộ Nhân tộc. Trong hoàng cung có vị kỳ nữ tử, học vấn mới gọi là lợi hại.”
Bùi Mãn Tây Lâu chọn một quyển tứ thư chú giải, bắt đầu đọc say sưa.
Cách Quốc Tử Giám “luận đạo” đã trôi qua ba ngày, các yêu man trong sứ đoàn đã kinh ngạc lại kinh hỉ phát hiện lãnh tụ Bùi Mãn Tây Lâu của bọn họ, nhảy vọt trở thành nhân vật hot.
Trở thành trung tâm đề tài, mang đến rung động thật lớn cho Nhân tộc.
Hoàng Tiên Nhi nghịch son mua từ trong cửa hàng, thuận miệng hỏi: “Nay ngươi thanh danh đã đủ, kế tiếp là đàm phán?”
Mấy ngày nay, nàng cũng không nhàn rỗi, nhét cho không ít quan viên Đại Phụng hồ nữ tư sắc thật tốt.
“Còn chưa đủ.”
Bùi Mãn Tây Lâu cũng không ngẩng đầu lên, vừa đọc sách vừa nói:
“Ta nghe nói ngày kia hoàng thành muốn tổ chức văn hội, vừa lúc có liên quan với chiến sự phương Bắc. Văn hội tốt, văn dội dễ nổi danh. Tiên Nhi, ngươi truyền lời ra ngoài, nói ta muốn ở trên văn hội hướng đại nho thư viện Vân Lộc Trương Thận lãnh giáo binh pháp, hy vọng hắn có thể tham dự văn hội.”
“Đại nho thư viện Vân Lộc, chưa chắc sẽ quan tâm ngươi.” Hoàng Tiên Nhi giọng điệu lười biếng.
“Chiến thư đã hạ, không đến tương đương hời cho ta miễn phí, chẳng phải càng tốt.” Bùi Mãn Tây Lâu cười nói, chợt nhớ tới cái gì, nói:
“Đúng rồi, Thanh Vân sơn chúng ta không thể lên, đi sẽ bị trấn áp. Đi tìm Hứa Tân Niên kia, ta từng hỏi thăm, hắn là học sinh thư viện Vân Lộc.”
“Được!”
Thiếu niên con ngươi dựng thẳng hưng phấn hẳn lên, hắn có thể cảm giác được, Bùi Mãn đại huynh ở trong mắt đám Nhân tộc này, trở nên “cường đại” hẳn lên.
Kế hoạch của Bùi Mãn đại huynh thuận lợi tiến hành.
...
Một đợt vừa bình đợt sau lại lên, người trong sĩ lâm còn đang nghiên cứu, sao chép 《 Bắc Trai đại điển 》, đắm chìm trong bộ tác phẩm lớn mênh mông này, thình lình lại bị hành động chấn động Bùi Mãn Tây Lâu hướng đại nho Trương Thận lãnh giáo binh pháp làm chấn kinh.
Tên man tử này có ý tứ gì?
Đánh mặt xong Quốc Tử Giám, lại muốn đánh tiếp mặt thư viện Vân Lộc?
Phen này náo nhiệt rồi, đối với cách làm của Bùi Mãn Tây Lâu, người đọc sách Quốc Tử Giám đã tức giận lại chờ mong.
Thư viện Vân Lộc cũng không phải là dễ chọc.
Tên man tử kia không biết trời cao đất rộng hướng Trương Thận đại nho thư viện Vân Lộc lãnh giáo binh pháp, tự mình chuốc lấy cực khổ.
Bọn họ chỉ hy vọng đại nho thư viện Vân Lộc tạm thời buông xuống sự cao ngạo, nếu là khinh thường để ý, từ chối man tử “lãnh giáo”, vậy liền thành đá kê chân cho man tử nổi tiếng.
Ngự thư phòng, buổi chầu nhỏ.
Nguyên Cảnh Đế ngồi ở sau bàn lớn, sắc mặt lạnh lùng đảo qua các quan phía dưới.
“Các khanh đối với việc gần đây, thấy thế nào?”
Thứ hắn chỉ đương nhiên là một loạt hành động ầm ĩ của Bùi Mãn Tây Lâu, lấy học vấn khắc chế Quốc Tử Giám, tung ra 《 Bắc Trai đại điển 》 nổi tiếng giới nho sĩ, cùng với muốn ở trên văn hội lãnh giáo đại nho Trương Thận.
“Người này tính nổi tiếng ở kinh thành, đơn giản là muốn tạo danh vọng, làm tốt gia tăng lợi thế đàm phán.”
“Hừ, cho rằng như vậy, triều đình sẽ nhượng bộ? Si tâm vọng tưởng.”
“Hắn cho dù thật sự thắng Trương Thận, chúng ta cũng sẽ không nhượng bộ nửa phần.”
Nguyên Cảnh Đế nhíu nhíu mày, bọn họ càng nói như vậy, hoàn toàn nói rõ càng ngày càng kiêng kị Bùi Mãn Tây Lâu kia, mang hắn coi là đại nhân vật, coi là đại nho.
Tâm tính một khi xảy ra vấn đề, thì gió sẽ đổi chiều. Khi đàm phán, sẽ bị ảnh hưởng.
Đàm phán với một tiểu tử không tiếng tăm gì, đổi thành đàm phán cùng một vị đại nho danh chấn thiên hạ, tâm tính có thể giống nhau?
Vương thủ phụ bước ra khỏi hàng, trầm giọng nói: “Cần kiềm chế thế của hắn, tốt nhất có thể đánh tan khí thế của hắn, phá hủy thanh thế hắn sáng lập.”
Nguyên Cảnh Đế hừ lạnh một tiếng: “Mà nay cũng chỉ có chờ mong Trương Thận.”
Ngụy Uyên lắc đầu bật cười.
...
Hoài Khánh phủ.
Hoài Khánh mặc váy cung đình thanh lịch, trong tay cầm một quyển 《 Bắc Trai đại điển 》mượn đọc từ Quốc Tử Giám, đọc chăm chỉ không biết mật.
Hứa Thất An cùng Lâm An ngồi chung một bàn, một người chau mày, một người khẽ nhíu lông mày lá liễu.
Phiếu Phiếu thừa dịp Hoài Khánh không chú ý, lột vỏ một quả nho nhét vào miệng Hứa Thất An, người sau phun ra hạt, hỏi: “Quyển sách nát này thực sự thần như vậy?”
Hoài Khánh khẽ gật đầu, đầu cũng không ngẩng lên, nói: “Bùi Mãn Tây Lâu nếu là sinh ở Đại Phụng, tất thành một đời danh nho, sử sách lưu danh.”
Hứa Thất An hít sâu một hơi: “Người này có thể làm ra 《 Bắc Trai đại điển 》, nghĩ hẳn binh pháp chi đạo cũng rất thuần thục. Dám khiêu chiến Trương Thận, thì nói lên hắn có nắm chắc tương đối lớn. Trương Thận 《 binh pháp lục sơ 》truyền lưu rộng rãi, Bùi Mãn Tây Lâu này biết Trương Thận, người sau lại không biết hắn.”
Bình tĩnh mà xem xét, hắn cũng không muốn nhìn thấy man tộc được lợi, Đại Phụng xuất binh là điều bắt buộc, nhưng không thể có lợi cho yêu man phương Bắc như vậy.
Trong hai mươi năm qua, yêu man liên tiếp cướp bóc biên cảnh, đốt giết cướp bóc, thậm chí ăn thịt người. Lúc ở Sở Châu, Hứa Thất An chính mắt nhìn thấy dân chúng chạy nạn, trôi giạt khắp nơi, màn trời chiếu đất.
Cũng từng thấy bởi vì chiến sự liên tục, những hộ gia đình nghèo sống rất khổ.
Phóng mắt Đại Phụng, Sở Châu là một trong những châu nghèo khó nhất, hàng năm chịu thiệt bởi binh đao, tất cả cái này, đều dựa vào man tộc ban tặng.