- Châu Mỹ! ! Ta đến rồi! Ha ha ha ha!
Triệu Giai đứng ở đầu thuyền, nhìn mảnh đất rộng lớn vô ngần trước mắt hét lên, mà Dương Sĩ Lượng và những người bên cạnh y cũng hét lên như vậy, dùng tiếng hét để thể hiện sự hưng phấn trong lòng.
Sau khi rời khỏi quần đảo Thái Nặc bốn ngày, họ cuối cùng cũng đến được châu Mỹ.
Khi đội thuyền của Triệu Giai đến gần châu Mỹ liền thấy khắp nơi đều là rừng mưa xanh um tươi tốt rậm rạp, dựa theo vĩ độ nơi này hẳn là thuộc loại nhiệt đới, chính là miền trung châu Mỹ, cho nên cây cối rậm rạp là chuyện bình thường, hơn nữa theo quan sát của Triệu Giai, nơi đây nhất định cũng có thổ dân sống trong rừng, bởi vì bọn họ ở trên bờ biển thấy có rất nhiều dấu vết của cuộc sống con người, nhưng họ cũng không dám lên bờ tiến vào rừng, thứ nhất vì bọn họ không biết tính tình của thổ dân địa phương, thứ hai rừng cây vốn là nơi vô cùng nguy hiểm, chỉ một con trùng độc cũng đủ lấy mạng người, bọn họ cũng không dám mạo hiểm.
Cũng chính bởi vì vậy cho nên thuyền của Triệu Giai dọc theo bờ nam châu Mỹ, hy vọng có thể gặp được một thổ dân nào đó trên bờ, mặt khác bọn họ muốn vượt qua châu Mỹ thì nhất định phải vòng qua phía nam châu Mỹ, đây cũng là con đường duy nhất để vòng qua châu Mỹ, đương nhiên cũng có thể vòng quanh bắc châu Mỹ, nhưng nơi đó đều là núi băng, thuyền của họ căn bản là không thể đi qua, cho nên vòng qua phía nam vẫn an toàn hơn một chút.
Cứ như vậy đi tiếp về phía nam hai ngày liền, đoàn người Triệu Giai rốt cuộc tìm được một bán đảo, trên bán đảo đó họ gặp được một số thổ dân, hơn nữa càng làm cho bọn họ cảm thấy kinh ngạc chính là, thổ dân không ngờ đã thành lập một thành thị có quy mô tương đối lớn, thành thị này cách bờ biển không xa, đoàn người Triệu Giai chỉ cần đứng ở đầu thuyền là có thể nhìn thấy tường thành cao ngất, gần bờ còn có rất nhiều ngư dân đánh cá.
Đối với những người mới đến như Triệu Giai, cư dân trong thành phố vô cùng cảnh giác, nhưng sau khi Triệu Giai phái người đến giao lưu với dân địa phương, ngôn ngữ của người dân ở đây tuy rằng có khác với người Thái Nặc nhưng vẫn có thể giao tiếp được, cho nên bọn họ lập tức lấy ra một số đồ mang đến làm quà tặng cho thủ lĩnh đối phương.
Tương đối mà nói, thổ dân châu Mỹ vẫn tương đối đơn thuần, hơn nữa thổ dân ở đây có thể xây dựng một tòa thành lớn như vậy, điều này chứng minh trình độ văn minh của họ cũng tương đối cao, bằng lòng giao lưu với người bên ngoài đến. Cho nên khi bọn họ biết được đoàn người Triệu Giai đến từ nơi xa xôi cách cả biển rộng, lại mang theo một lượng hàng hóa tân tiến, khiến thổ dân địa phương nhanh chóng giảm bớt đề phòng với họ, thậm chí người chưởng quản thành còn đề nghị lên thuyền tham quan, đây cũng là ý của Triệu Giai.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!