- Hứa Sơn, ngươi như thế nào rồi?
Chỉ thấy Chu Đồng tiến lên, đem cái người bị ném vào kia nâng dậy tới hỏi, chỉ thấy người này chính là người trước kia cùng với Hặc Lý Bát cùng nhau rời khỏi Hoàn Nhan bộ tộc, Hứa Sơn, chỉ có điều hiện tại y thân mình đầy thương tích, hơn nữa cánh tay cũng không còn, trên mặt càng nhiều vết thương, từ mắt trái đến khóe miệng còn vết đao bị chém, lúc bị ném vào vẫn không nhúc nhích, không biết là chết hay sống.
Triệu Nhan cũng gấp gáp xông về phía trước, đưa tay sờ mạch đập Hứa Sơn và dò hô hấp, cho đến khi phát hiện y còn sống mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó cẩn thận kiểm tra một chút thương thế trên người Hứa Sơn, kết quả phát hiện cánh tay y đã đứt rời được băng bó đơn giản, máu cũng đã sớm ngừng lại, nếu không y cũng đã bị mất máu quá nhiều mà chết.
"Trừ vết thương đó ra, trên người Hứa Sơn có tất cả mười mấy miệng vết thương lớn nhỏ, đại bộ phận cũng không nghiêm trọng, hiện đã kết vảy, chỉ có điều trước người có một mũi tên xuyên qua, cũng không bị thương phổi, hơn nữa mũi tên này còn chưa được xử lý tốt, hơn nữa thời tiết vừa nóng, khiến cho trên miệng vết thương đã có giời bọ, Gia Luật Tư nhìn đến đây lập tức chạy qua một bên ói ra.
Triệu Nhan dù sao cũng là người học qua y thuật, nhìn đến vết thương đầy giòi bọ này mặt mày đều không có nhãn một chút, mà cầm con dao nhỏ hơ qua lửa tiêu độc, sau đó từng chút một đem những mảnh thịt hư thối mà cắt bỏ, đem miệng vết thương rửa ráy sạch sẽ, sau đó giống như những cách xử lý vết thương trước đây như nhau, rắc thảo mộc khôi phục lên và băng bó lại.
- Quận vương, Hứa Sơn y còn có thể sống không?
Lúc này chỉ thấy Chu Đồng và Hà Lực vô cùng hỏi han, ba người ở chung trong rừng nhiều ngày, sớm kết thành huynh đệ sinh tử chỉ giao, giờ nhìn Hứa Sơn bị như vậy bọn họ thấy lòng như lửa đốt.
Chỉ thấy Triệu Nhan sở trán Hứa Sơn, phát hiện nhiệt độ cơ thể y tăng cao, hơn nữa chỗ vết thương cụt tay có chút sưng đỏ, điều này làm Triệu Nhan trong lòng trầm xuống:
- Hứa Sơn, miệng vết thương y có chút nhiễm trùng, do đó dẫn đến sốt cao, hiện trong tay chúng ta không có dược vật, nên không biết rằng y có thể duy trì hay không?
Nghe Triệu Nhan và Hà Lực lộ vẻ đau buồn, sau đó ánh mắt hung ác nhìn một chút những kẻ Nữ Chân vây quanh lều trại xung quanh bọn họ, cuối cùng Chu Đồng thấp giọng nói:
- Quận Vương, hay tối nay ta và Hà Lực ám sát một vài người trong Hoàn Nhan bộ tạo nhiễu loạn đế lúc đó ngài và Tô phó sứ liền thừa loạn chạy trốn, nói không chừng có thể tìm được một đường sinh cơ!
Chu Đồng vừa nói, Hà Lực liền lập tức tán đồng, hai người đều là vẻ mặt cương quyết, tuy rằng hai người bọn họ đều võ nghệ cao cường, đặc biệt là Chu Đồng lại có dũng khí mà vạn người không địch lại, tuyệt nhiên có thể đem Hoàn Nhan bộ tộc quậy đến long trời lở đất, nhưng nếu vậy tính mạng hai người bọn họ chỉ có thể bỏ lại nơi này. Dù sao Chu Đồng và Hà Lực cũng chỉ là con người thường, còn tộc người Nữ Chân lại nổi tiếng hung hãn, hơn nữa Hoàn Nhan bộ tộc lại là một đại bộ lạc, dù hai người bọn họ có quấy loạn thì cuối cùng cũng chết giữa tên của bọn chúng.
- Không được làm như vậy quá mạo hiểm rồi, hơn nữa qua nét mặt, Hặc Lý Bát trong lòng ắt vẫn mong cùng Đại Tống chúng ta kết minh, nên không đến bước đường cùng, không thể làm bừa được!
Triệu Nhan biết Chu Đồng bọn họ đã có ý muốn chết, nhưng hẳn lại không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, hắn không muốn phải hi sinh người bên cạnh mình, mặt khác hẳn cũng cảm thấy Hặc Lý Bát sẽ có lựa chọn chính xác.
- Ta cũng hiểu được Hặc Lý Bát vẫn chọn cùng chúng ta kết minh, gã là người có dã tâm cực lớn, tuyệt đối không buông tha một cơ hội vực dậy tốt như vậy, thứ hai chính là Hứa Sơn dù bị trọng thương nhưng vẫn còn mạng trở về, nói rõ là bọn hẳn cũng không cùng ta làm quá quyết liệt, nếu không Hứa Sơn đã sớm bị ném vào rừng làm thịt cho dã thú!
Lúc này Tô Thức cũng thấp giọng phân tích, trải qua khoảng thời gian cẩn thận quan sát y cũng đã trở nên trầm ổn nhiều, đổi với từng sự việc cũng càng thêm cẩn thận và thấu triệt hơn.
Chu Đồng và Hà Lực nhìn đến Triệu Nhan và Tô Thức đều không đồng ý, hơn nữa biện pháp này của bọn họ quá mạo hiểm nên phải bỏ qua, sau đó dưới sự chỉ huy của Triệu Nhan, hai người bọn họ đem Hứa Sơn mang vào trong lều vải, chỉ có điều từ đầu tới cuối Hứa Sơn đều trong trạng thái hôn mê làm Triệu Nhan hết sức sốt ruột, vốn định đi mời Cổ Thiên Kiệt đến xem một cái, nhưng bọn người Nữ Chân vây quanh vẫn không chịu buông tha, hơn nữa vì không rành ngôn ngữ tộc Nữ Chân, nên không thể cùng đối phương nói chuyện.
May mắn là cũng không lâu Hặc Giả lại đến nơi này lần nữa, Triệu Nhan liền nhờ Gia Luật Tư làm phiên dịch, mời Cổ Thiên Kiệt đến một chuyến, Hặc Giả dù hết sức bất mãn chuyện bị Triệu Nhan lừa gạt nhưng gã cũng biết nhị đệ Hặc Lý Bát rất muốn nhận được sự viện trợ của Đại Tống, nên cũng phải mang tên Hứa Sơn kia về, vì thế cuối cùng gã cũng gật đầu, phái người đưa Cổ Thiên Kiệt củng thuốc chữa bệnh và nữ hầu tới.
Thân thể Cổ Thiên Kiệt rất kém cỏi, ngoại trừ các bệnh trên thân một phần chủ yếu do thiếu lương thực làm dinh dưỡng không có, trong khoản thời gian này. "Triệu Nhan thường cho Cốt Đầu một ít thực vật đủ cho bọn họ dùng, nên thời gian này khí sắc Cổ Thiên Kiệt có vẻ tốt lên nhiều, chỉ có thân thể là vẫn suy yếu lợi hại như cũ, khi bắt mạch đều do Cốt Đầu nâng dậy.
Triệu Nhan đầu tiên tự mình đem tình huống mà hắn kiểm tra thấy nói cho Cổ Thiên Kiệt một lần, rồi mới nhờ y bắt mạch, kết quả y mới bắt mạch đến cổ tay Hứa Sơn lập tức nhướng mày, hơn nửa ngày mới bỏ tay ra và nói:
- Quận vương, hộ vệ của ngài bị thương rất nặng, cụt tay còn bị thương, cơ thể y mất máu quá nhiều, may là y là người tập võ, khí huyết mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều mới miễn cưỡng bảo vệ y một mạng, nhưng nay vết thương lại sưng đỏ thối nát, thân thể sốt cao không ngưng đây là tình huống đáng sợ nhất, việc y có thể sống sót hay không ta cũng không chắc, chỉ có thế dựa vào bản thân y tự chống đỡ.
"uy lòng Triệu Nhan đã sớm có chuẩn bị, nhưng nghe những lời Cổ Thiên Kiệt nói xong, hắn vẫn thấy rong lòng trầm xuống, đồng thời hận mình khi đi không mang theo thứ kia, không chừng có thể cứu Hứa Sơn một mạng. Về phần Tô Thức và đám Chu Đồng nghe được lời Cổ Thiên Kiệt nói đều suy sụp.
- Cổ tiên sinh, mời ngài hãy kê đơn cho Hứa Sơn, chỉ có một tia hi vọng chúng ta sẽ không từ bỏ!
Triệu Nhan cuối cùng vẻ mặt trầm trọng nói.
Nghe được lời Triệu Nhan nói, Cổ Thiên Kiệt không khỏi cười khổ một tiếng:
- Ở chỗ ta dù có một vài phương thuốc nhưng. cũng căn rất nhiều dược vật, mà căn bản nơi của Hoàn Nhan bộ tộc vốn không có, cho nên có kê đơn cũng chẳng có tác dụng gì, tuy nhiên nếu là quận vương các ngươi có nhân sâm có thể mang nấu canh cho y uống, có thể sẽ có hiệu quả gì chăng!
Hoàn Nhan bộ vốn là nơi sản xuất nhân sâm, Tô Thức liền chuẩn bị cho Triệu Nhan một ít, sở dĩ có sẵn là do Triệu Nhan và Gia Luật Tư đêm đêm sênh ca, khiến thân thể không thể chịu nổi thì dùng để bồi bổ, còn thừa lại không ít, bây giờ nghe lời Cổ Thiên Kiệt nói, Gia Luật Tư liền đem nhân sâm lấy ra nấu canh cho Hứa Sơn uống.
Nhân sâm vốn lại dược vật đại bổ, cổ đại bình thường ở trong gia đình giàu có có bệnh nguy kịch lấy ra bảo mệnh, nghe nói chỉ cần chiết một miếng nhân sâm trong miệng của người sắp chết, có thể ngồi chờ hắn đem di chúc nói xong, mà trong sách y còn ghi là nhân sâm là dược vật bổ huyết đứng đầu, Hứa Sơn vốn đã mất máu quá nhiều, tuy rằng bổ sung khí huyết hiệu quả không lớn nhưng sơ với không làm gì thì vẫn tốt hơn.
Bát canh rất nhanh liền nấu xong, Chu Đồng và Hà Lực cùng nhau đỡ Hứa Sơn ngồi dậy, Hứa Sơn tuy răng hôn mê nhưng còn biết nuốt, điều này làm Triệu Nhan và Cổ Thiên Kiệt đều nhẹ nhàng thở phào, chỉ căn người bị thương còn có thể ăn cơm liền có thể có hy vọng chữa, nếu không.... vậy cũng không phải là thầy thuốc bình thường có thể trị liệu được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!