Tô Thức cuối cùng cũng không đỡ nổi sự tra hỏi của Tào Dĩnh, rất không trượng nghĩa mà nói hết chuyện của Gia Luật Tư và Triệu Nhan ra, kết quả là Tào Dĩnh càng nghe vẻ mặt càng khó nhìn, Tô Thức liền nhân cơ hội cáo từ, cũng không màng đến tảng tuyết dưới chân, vội vàng ra cửa và nhảy lên xe ngựa, rời khỏi Quận vương phủ như là trốn chạy vậy.
Nhìn Tô Thức rời khỏi, Tào Dĩnh cũng thở phì phì về phòng, vốn dĩ là sau khi biết Triệu Nhan gặp nạn, tuy Tô Thức luôn bảo đảm là Triệu Nhan không có nguy. hiểm, nhưng Tào Dĩnh vẫn luôn lo lắng và đau lòng, nhưng mà không ngờ rằng Triệu Nhan lại bắt cóc công chứa của Liêu Quốc, hơn nữa 2 người lại ngày ngày. cùng ngủ chung với nhau trong lều vải, điều này khiến cho máu ghen của Tào Dĩnh trỗi dậy.
- Vương phi đừng nóng giận, Quận vương bây chưa trở về, Vương phi nóng giận cũng vô ích, hơn nữa chỉ cần Quận vương bình an trở vẽ, cho dù có thêm 1 người phụ nữ nữa cũng không vấn đề gì. Lúc này, Mịch Tuyết lên tiếng khuyên bảo, vừa nấy cô ta luôn đi bên cạnh Tào Dĩnh cho nên cũng biết chuyện Gia Luật Tư và Triệu Nhan, nhưng mà cô nhận định là nam nhân phong lưu một tí cũng không có lỗi lớn gì.
- Thật uổng cho ngươi cùng ta lớn lên, không lẽ ta là người nhỏ mọn vậy sao? Tào Dĩnh nghe đến đây liếc Mịch Tuyết một cái, sau đó thở dài nói: - Ta tức giận là vì phu quân làm việc không phân nặng nhẹ, đối phương là công chúa của Liêu Quốc, hãn lại dám tùy tiện nhập phòng, sau này cũng không biết là đem lại bao nhiêu rắc rối cho hẳn? Bây giờ ở Liêu Quốc nổi loạn, có thể không lo hết được, nhưng mà cho đến khi Liêu Quốc yên bình trở lại, cho dù là ai làm hoàng đế, e là sẽ nhân chuyện này mà làm khó dễ Đại Tổng, đến khi đó thì phu quân làm sao có thể tự xử lý được?
- Cái này... Mịch Tuyết cũng không có suy nghĩ sâu như vậy, bây giờ nghe được Tào Dĩnh nói như vậy, nhất thời cũng lo lẳng, cuối cùng ngược lại là Tào Dĩnh hạ giọng nói: - Chuyện này là do phu quân tự mình gây ra, chắc hắn cũng sớm nghĩ đến rắc rối có thể sẽ gặp, cho nên việc này thì để hắn tự giải quyết đi.
- Điều này cũng phải, Quan gia sủng ái Quận vương như vậy, nhất định là sẽ không vì chuyện này mà làm khó dễ Quận vương, còn với bên Liêu Quốc, hồi nãy Tô phán thừa cũng có nói, sự nội loạn ở bên Liêu Quốc lần này rất nghiêm trọng, e là cho dù có yên bình trở lại, cũng bị tổn hao nguyên khí, đến lúc đó thì đâu còn dám làm khó dễ Đại Tống chúng ta?
Mịch Tuyết lúc này cũng hưng phấn mà nói.
- Hừ, cha sẽ không trách phu quân, nhưng mà vị công chúa Liêu Quốc đó muốn vào Quận Vương phủ, thì lại không phải là chuyện dễ, đừng nghĩ là công chúa thì giỏi lắm, đến phủ thì cũng phải ngoan ngoãn gọi ta là tỷ tỷ! Cuối cùng, Tào Dĩnh cố ý to tiếng nói. Chỉ là khi nghĩ đến việc Triệu Nhan vẫn còn chỗ của những người Nữ Chân dã man đó thì lại không kìm nổi sự lo lắng.
Cùng lúc đó, Triệu Nhan ở Hoàn Nhan Bộ nhận được món quà gửi đến từ Hặc Lý Bát, nhưng mà ở không trung thì đột nhiên nhào xuống một bóng đen, điều này khiến cho Triệu Nhan hốt hoảng, nhưng mà bóng đen đó la lên 1 tiếng, sau đó đứng vững chắc. trên vai của Hặc Lý Bát, lúc này Triệu Nhan mới phát hiện, thì ra đứng trên vai của Hặc Lý Bát lại là một con cắt Bắc Cực, toàn thân màu trắng tuyết thêm vào những đốm màu đen, thân dài khoảng 1m, nhìn thì thấy oai phong, khiến cho người khác không dám khinh thường.
Hặc Lý Bát khi nhìn thấy con cắt Bắc Cực tuyết trắng này, trên khuôn mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng, chỉ thấy thời khắc gã từ trong đùi của con cắt Bắc Cực khỏe mạnh tìm kiếm, rất nhanh lấy ra được một ống tre không dài, mở ống tre ra và từ trong đó lấy ra một mảnh vải tơ lụa, trên đó viết rất nhiều chữ, khi Hặc Lý Bát xem xong nội dung trong đó thì gương mặt lộ ra thần thái cực kỳ vui mừng,
- Quận Vương ngài xem, thông tin từ Pha Thứ Thục, Đại Tống đã đồng ý liên minh với chúng ta, thậm chí là hoàng đế bệ hạ Đại Tổng còn đích thân gặp y, bây giờ sứ giả của Đại Tống và lô vật phẩm đầu tiên đã được gửi đến bờ biển, dự đoán là chậm nhất cuối năm nay có thể đến phía đông ven biển của Hoàn Nhan Bộ! Hặc Lý Bát nói xong đưa miếng vải tơ lụa từ trong tay cho Triệu Nhan xem.
Triệu Nhan nhận lấy và xem, trên đó đích thực là tin tức Pha Thứ Thục gửi đến, hơn nữa có thế là do Pha Thứ Thục chính tay viết, bởi vì Đại Tống ngoài "Triệu Nhan ra, thì không thể nào có người có thể viết chữ xấu như vậy, nhưng dù sao Pha Thứ Thục là người Nữ Chân, có thể đọc và viết được chữ Hán cũng rất khó, cả cái bộ Nữ Chân thì chỉ có gã và Hặc Lý Bát mới có tài năng như vậy.
- Ha ha, chúc mừng thủ lĩnh Hoàn Nhan, đợi đến khi đại sứ Đại Tống chúng tôi đến, chúng ta có thể ký hiệp ước liên minh, đồng thời lô vật phẩm đầu tiên đến, sự nối dậy của Hoàn Nhan Bộ cũng ở trong tầm tay rồi!
Triệu Nhan lúc này cười chúc mừng Hặc Lý Bát, đồng thời hẳn cũng yên tâm, có được tin tức gửi đến của Pha Thứ Thục, bản thân mình ở Hoàn Nhan Bộ cũng hoàn toàn trệt để an toàn.
Hặc Lý Bát cũng rất hưng phấn, làm một lĩnh thủ có đã tâm, gã nằm mơ cũng muốn cả bộ lạc đi đến đính cao, bây giờ ước mơ cuối cùng cũng thực hiện rồi, sự nổi dậy của Hoàn Nhan Bộ thì ngay trước mặt, thậm chí gã còn muốn thét to đế trút hết sự vui mừng của bản thân.
Tuy nhiên, cuối cùng thì Hặc Lý Bát cũng không có thét lên, dù gì gã cũng không muốn quá thất lễ trước mặt Triệu Nhan, cuối cùng khi rời khỏi, gã còn mời Triệu Nhan tham gia buổi tiệc ăn mừng vào ngày mai, dù sao đó cũng là 1 chuyện vui lớn, gã đương nhiên sẽ tụ tập những nhân vật quan trọng trong bộ lạc để chúc mừng, thậm chí gã còn muốn hôm nay tổ chức tiệc ăn mừng, chỉ là từ lúc sau khi gã chiếm đoạt Trường Bạch Sơn bộ thì địa bàn của Hoàn Nhan Bộ mở rộng nhanh quá, mấy huynh đệ khác đều bị gã phái sang các bộ lạc khác, để thông báo cho họ cũng căn khoảng thời gian, cho nên lễ hội chỉ có thể tổ chức vào ngày mai.
Triệu Nhan vốn không có hứng thú với buổi tiệc của Hoàn Nhan Bộ, vì vật chất của Hoàn Nhan Bộ không đủ, trong buổi tiệc không có rượu thì thôi đi, hắn cũng không thích uống rượu, nhưng mà ngay cả nhảy múa ca hát cũng không có, chỉ là một đám lão đại ngồi quây quanh cái bàn ăn thịt, hơn nữa đa số đều là thịt mỡ, điều này khiến cho Triệu Nhan chịu không nổi, đáng tiếc là buổi tiệc lần này hắn không thể chối từ, cho nên chỉ có thể nhận lời, hơn nữa còn phải giả bộ tỏ ra tất vui mừng.
Tiên Hặc Lý Bát xong, Triệu Nhan lại quay vào túp lều vải xem Gia Luật Tư, phát hiện cô ấy lại ngủ rồi, điều này khiến cho Triệu Nhan lắc đầu, vừa nghĩ ra ngoài đi một vòng, bỗng nhiên Gia Luật Tư ngồi dậy, sau đó xông ra cửa ói ra, khiến cho Triệu Nhan hốt hoảng, liền nhanh chóng vỗ lưng cho cô ấy, nhưng mà Gia Luật Tư hết nửa ngày cũng không nói được cái gì.
- Sao vậy? Có phải bệnh rồi không? Triệu Nhan đỡ Gia Luật Tư vào giường ngồi, sau đó quan tâm và hỏi.
- Ta cũng không biết, vừa nấy đang ng, đột nhiên muốn ói. Gia Luật Tư ôm ngực và nói, cô ấy hiện giờ. cũng không biết chuyện gì, ngoài nôn khan ra thì cô ấy không cảm thấy có gì không khỏe,
- Không phải nàng có thai rồi chứ? Ta đi gọi Cổ tiên sinh vào bắt mạch cho nàng. Lúc này, Triệu Nhan đột nhiên sáng mắt lên, hẳn lúc nào cũng không quên lời hẹn ước với Gia Luật Tư.
Nhưng mà chưa đợi Triệu Nhan quay lưng thì Gia Luật Tư nằm lấy hẳn, có chút ngại nói: - Hay thôi đi, lần trước cũng bị hố rồi, nếu như lần này lại giả nữa thì không phải bị Cổ tiên sinh cười sao?
Triệu Nhan nghe đến đây cũng chần chừ một chút, nhưng mà cuối cùng cũng mở miệng nói: - Vẫn là mời Gổ tiên sinh vào xem thử ra sao, mấy ngày nay nàng đều ăn uống không được, hôm nay lại vô duyên vô cớ mà ói, cho dù không có mang thai thì e là sức khỏe cũng có vấn đề, cho nên cũng phải khám sớm đi, tránh để bệnh nhỏ kéo dài thành bệnh nặng.
Thấy thái độ kiên quyết của Triệu Nhan, Gia Luật Tư chỉ có thể gật đầu đồng ý, không lâu sau, Triệu Nhan mời Cổ tiên sinh đến trong lều vải, kết quả là sau khi đối phương bắt mạch cho Gia Luật Tư xong, nhanh chóng lộ ra nụ cười và chúc mừng Triệu Nhan: - Chúc mừng Quận Vương, Gia Luật tiểu nương tử đã mang thai rồi ạ, đoán là chưa đến 2 tháng, trong khoảng thời gian này Gia Luật tiểu nương tử nhất định phải chú ý sức khỏe mới đúng ạ!
- Ha ha, quả nhiên là có thai! Triệu Nhan nghe đến đây cũng vui mừng kinh ngạc hét lên 1 tiếng, cũng
không lo đến Cổ Thiên Kiệt còn ở đây, không ngờ lại lập tức ôm lấy Gia Luật Tư hôn 1 cái, kết quả là khiến cho Gia Luật Tư mắc cỡ đến đỏ mặt, cúi đầu xuống không dám ngước lên,
Cổ Thiên Kiệt hiểu được và cười, sau đó để Cốt Đầu ở ngoài sau đang bịt miệng cười đỡ mình ra ngoài, đợi đến khi hai cha con đi ra ngoài rồi, Gia Luật Tư mới ngẩng đầu đánh vào ngực của Triệu Nhan 1 cái, oán trách mà nói: - Phu quân, sao chàng không chú ý 1 chút, hồi nấy có cha con của Cổ tiên sinh họ ở đây, chàng bảo thiếp làm sao nhìn mặt người ta đây?
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!