Ngay khi Tiết Ninh Nhi đang lo lắng cho đệ đệ Tiết Lang, bồng nghe thấy tiếng cười của Triệu Nhan truyền từ ngoài đến, ngay sau đó chỉ thấy hẳn dẫn theo một người trẻ tuổi tiến vào, khi Tiết Ninh Nhi nhìn rõ tướng mạo của đối phương, lập tức vui mừng kêu lên, ngay sau đó tiến lên trước 2 bước nắm lấy tay của đối phương, vui mừng nói: - Tiểu đệ, sao đệ lại tới đây?
- Ha ha, hôm nay là ngày vui đầy tháng của Tư Nguyệt, người làm cữu cữu như ta đương nhiên phải đến thăm tỷ tỷ và cháu gái ngoại rồi. Tiết Lang mỉm cười nói.
- Đệ còn biết mình là cữu cữu của Tư Nguyệt? Tiết Ninh Nhi lúc này bỗng có chút tức giận nói: - Lúc trước khi Tư Nguyệt ra đời, đệ đã nên đến thăm chúng ta rồi mới phải, ấy vậy mà đệ vẫn luôn không có tin tức gì, ta lại không nghe ngóng được tin tức nào của đệ, kết quả cả tháng này ta luôn lo lắng cho đệ, đến khi nào đệ mới có thể khiến ta bớt lo lắng đây?
Nghe lời giáo huấn của tỷ tỷ, Tiết Lang lập tức cúi đầu nhận sai: - Tỷ đừng trách ta, lúc trước khi Tư Nguyệt ra đời, ta quả thật có nhận được tin, nhưng chuyện ở Hoàng Thành Tí quả thật là rất nhiều, ngày đó ta quả thật là không thoát thân nối, cho nên không đến sớm được, sau đó lại nhận được nhiệm vụ phải đi nơi khác mấy ngày, mãi đến đêm ngày 13 mới trở về được.
Tiết Ninh Nhi biết Tiết Lang tuyệt đối sẽ không nói dối mình, nghe thấy không ngờ đứa đệ đệ trẻ tuổi này của mình lại bận rộn đến vậy, liền không khỏi có chút đau lòng, lập tức kéo y ngồi xuống, sau đó dặn dò y phải chú ý đến sức khoẻ, đối với lời dặn dò này của tỷ tỷ Tiết Lang cũng vội vàng đáp vâng, Triệu Nhan đứng bên cạnh thấy sự quan tâm của Tiết Ninh Nhi đối với Tiết Lang, cũng không khỏi nghĩ đến tình cảm của Bảo An công chúa đối với mình, khó trách người khác nói trưởng tỷ như mẹ, điểm này biểu hiện đầy đủ trên người của Tiết Ninh Nhi và Bảo An công chúa.
Tiết Ninh Nhi và Tiết Lang tỷ đệ tình thâm, lại là lâu ngày không gặp mặt, đương nhiên là có nhiều lời muốn nói, Triệu Nhan cũng không quấy rầy họ, đi đến bên giường ôm lấy tiểu Tư Nguyệt từ trong tay bà vú, sau đó ôm trong lòng trêu ghẹo, có lẽ do là cha và con gái, Tiểu Tư Nguyệt thích Triệu Nhan nhất, cho dù là lúc khóc lóc om xòm đến đâu chăng nữa, chỉ cần được Triệu Nhan ôm vào lòng, rất nhanh liền chuyển từ khóc sang cười, nếu Triệu Nhan làm mặt quỷ với nó, sẽ khiến tiểu nha đầu này không ngừng cười khanh khách.
Tiết Lang trò chuyện cả buổi trời với Tiết Ninh Nhi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười của tiểu Tư Nguyệt ở bên kia, điều này khiến y lập tức đứng dậy đến bên cạnh Triệu Nhan, vẻ mặt đầy cưng chiều nhìn đứa cháu gái bé bỏng trong lòng của Triệu Nhan, trên thế giới này, y vẫn luôn nghĩ rằng tỷ tỷ là người thân thân thiết nhất của mình, tuy nhiên hiện giờ đã có thêm một người, đó chính là đứa trẻ ở trong lòng của Triệu Nhan.
- Thế nào, cháu gái ngoại của đệ xinh xắn không, muốn ôm một cái không? Triệu Nhan cười ha hả ngoảnh đầu lại nói với Tiết Lang ở bên cạnh, đồng thời đưa tiểu Tư Nguyệt ở trong lòng qua.
- Ta? Lúc này Tiết Lang cũng tỏ vẻ vô cùng lo lắng, muốn ôm nhưng lại sợ làm bị thương cục thịt trắng trẻo mập mạp này, đôi tay giơ ra lại rút vẽ, nhìn thấy cảnh này, Triệu Nhan cười ha hả, giơ tay nhét tiểu -Tư Nguyệt vào trong lòng của Tiết Lang, kết quả Tiết Lang hoảng sợ vội vàng ôm thật chất, nhưng cho dù là ôm kiểu gì cũng cảm thấy không được tự nhiên, sợ tiểu Tư Nguyệt không được thoải mái.
Nhìn thấy bộ dạng luống cuống tay chân của đệ đệ, Tiết Ninh Nhi cũng thấy buồn cười, liền chỉ y, kết quả ôm thì đúng rồi, nhưng hình như tiểu Tư Nguyệt không thích Tiết Lang, trừng to đôi mắt đen lúng liếng nhìn y, tồi bỗng nhiên oa một tiếng khóc rống lên, lúc này Tiết Lang bị doạ sợ càng thêm luống cuống tay chân, cuối cùng chỉ đành nhìn Triệu Nhan và Tiết Ninh Nhi cầu cứu.
Triệu Nhan nhìn thấy như vậy, cũng bật cười ha hả, liền ôm lấy đứa con từ trong ngực của Tiết Lang, kết quả đứa bé nhanh chóng chuyển từ khóc sang cười, thậm chí còn giơ đôi tay nhỏ bé mập mạp ra muốn bắt lấy mặt của Triệu Nhan, khiến cho tỷ đệ Tiết Lang đều nở nụ cười.
Tiết Lang phải chuẩn bị cho chuyến đi Tây Hạ, hơn nữa lần này y cũng là giúp đỡ yểm hộ cho Hoàng Ngũ Đức, cho nên không dám lưu lại lâu, cuối cùng nói thêm vài câu với Tiết Ninh Nhi liền đứng dậy cáo từ, tuy rằng Tiết Ninh Nhi không nỡ, nhưng nàng cũng biết Tiết Lang đã trưởng thành, có sự nghiệp của mình, cho nên cuối cùng nàng chỉ đành lưu luyến không nỡ rời xa mà tiễn y ra khỏi nội trạch.
Sau đó Triệu Nhan và Tiết Ninh Nhi cùng ôm tiểu Tư Nguyệt vào tiền điện, dù gì thì tiểu Tư Nguyệt mới là nhân vật chính của tối này, cho nên đương nhiên phải đi gặp tân khách, đối với tiểu Tư Nguyệt vừa đầy tháng liền được phong làm quận chúa, đám tân khách đương nhiên là sẽ không tiếc lời mà khen ngợi, càng huống hồ gì vẻ ngoài Tư Nguyệt vốn vô cùng đáng yêu, có thể nói là người gặp người thích, lúc nghe đến cuối cùng Triệu Nhan và Tiết Ninh Nhi đều cảm thấy mình như bay lên.
Tiền viện quá náo nhiệt, Tiểu Tư Nguyệt đương nhiên không thể ở lại đây lâu được, do đó sau khi gặp qua tân khách, liền được Tiết Ninh Nhi bế đi, còn về Triệu Nhan thì lại lần nữa bị kéo lại bồi rượu, may là hãn đã có chuẩn bị từ sớm, vẫn dùng chiêu thêm nước vào rượu kia, tuy rằng là chiêu cũ, nhưng chỉ cần có công dụng là được.
Triệu Nhan giả say rượu lại lần nữa rời khỏi tiền điện, đám Tào Dĩnh và Bảo An công chúa đều ở thiên điện tiếp khách nữ, cho nên Triệu Nhan lần nữa đến chỗ Tiết Ninh Nhi, định là sẽ chơi cùng nữ nhỉ một lúc nữa, nhưng khi Triệu Nhan vừa vào phòng của Tiết Ninh Nhị, lại phát hiện nàng đang âm thầm lau nước mắt, khi nhìn thấy Triệu Nhan tiến vào, lập tức cuống quít lau nước mắt cười gượng nói: - Phu quân sao lại về rồi, không cần phải ở phía trước bồi khách nhân sao?
- Ha ha, rượu cũng đã uống rồi, lời căn nói cũng đã nói gần xong, phần còn lại thì là tân khách tự nói chuyện, ta ở lại đó cũng không có ý nghĩa gì, không may còn bị chuốc rượu nữa, cho nên không bằng về trước đã. Triệu Nhan cười bước đến bên cạnh Tiết Ninh Nhị, sau đó giơ tay lau đi vệt nước mắt trên mặt nàng: - Sao rồi, là đang lo lắng cho Tiết Lang sao?
Cảm nhận được sự quan tâm và sự dịu dàng của Triệu Nhan, nước mắt mà Tiết Ninh Nhi cố nén lại lăn nữa trào ra, cuối cùng có chút nức nở nói: - Vừa nãy tiểu đệ nói đệ ấy lại phải rời khỏi kinh thành, mà còn là mấy tháng này sẽ không thể trở về, người làm tỷ tỷ như ta đương nhiên sẽ vô cùng lo lắng, hơn nữa tuy rằng ta không biết mỗi ngày đệ ấy làm gì, nhưng cũng biết đại khái chức năng của Hoàng Thành Tí, lỡ không may đệ ấy gặp phải bất trắc gì, vậy Tiết gia chúng ta sẽ tuyệt hậu mất, như vậy ta sau này làm sao còn mặt mũi đi gặp phụ mẫu đã mất đây?
Ôi, nhắc tới thì cũng tại ta, lúc đầu không nên an bài đệ ấy đến Hoàng Thành Ti, nếu không hôm nay cũng sẽ không khiến Ninh Nhi nàng đau lòng đến vậy.
Lúc này, Triệu Nhan thở dài, đồng thời cũng có chút tự trách mà nói.
- Chuyện này sao có thể trách phu quân, nếu như không phải phu quân cứu đệ ấy ra, còn an bài đệ ấy đến Hoàng Thành Ti, e là đệ ấy sớm đã bị người khác giết chết, cho nên đối với chuyện này phu quân tuyệt đối đừng nên tự trách mình. Nghe thấy lời của Triệu Nhan, Tiết Ninh Nhi lập tức khuyên ngược lại, cuối cùng nàng vẫn là thở dài rồi nói: - Kỳ thật ta cũng biết, tiểu đệ đã trưởng thành, có lối nghĩ của riêng mình, người làm tỷ tỷ như ta không nên ngăn cản, chỉ là khó tránh sẽ nghĩ vu vơ.
Kỳ thật vừa nãy Triệu Nhan cố tình đổ hết trách nhiệm lên người mình, là để di dời sự chú ý của Tiết Ninh Nhị, bây giờ nghe thấy câu cuối cùng của nàng ấy, lập tức mở miệng nói đồng ý: - Ninh Nhi, nàng nói không sai, Tiết Lang đã là một nam tử hán, hơn nữa lại gia nhập vào Hoàng Thành Tị, hiện tại chính là lúc để kiến công lập nghiệp, hơn nữa ta có thể nói cho nàng biết, những năm này có thể sẽ xảy ra đại sự, nếu như Tiết Lang có thể nắm bắt được cơ hội này, sau này nhất định sẽ có thể làm rạng rỡ tổ tông!
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!