Tiết Ninh Nhi và Nhan Ngọc Như trong trường gặp nhau, vốn tưởng rằng giữa các nàng sẽ phát sinh một hồi long tranh hổ đấu, tuy nhiên có vẻ Triệu Nhan vẫn chưa hiểu rõ ràng loại sinh vật có tên nữ nhân này, trái với hắn tưởng tượng loại xung đột kia không có bùng nổ, mà khi nhìn thấy nhau lại vô cùng nhiệt tình, Tiết Ninh Nhi liền lôi kéo Nhan Ngọc Như ngồi xuống nói chuyện vô cùng náo nhiệt, đến khi Triệu Nhan bắt đầu giảng bài mới ngừng lại được.
Vốn Triệu Nhan chỉ định giảng giải một ít toán học vào buổi chiều, nhưng cuối cùng cả Tiết Ninh Nhi và Âu Dương Uyển Linh đều tỏ vẻ phản đối, dù sao các nàng đều bị kiến thức về địa lý hấp dẫn mà đến, mặt khác còn Bảo An công chúa, Thọ Khang công chúa, cùng với Nhã Nhi và Triệu Quần đều mãnh liệt yêu cầu nói thêm về kiến thức ngoài toán học.
Thấy tình huống này, Triệu Nhan cũng không cự tuyệt, cuối cùng quyết định là vẫn giảng địa lý, lần này hẳn giới thiệu rõ ràng về lục địa và hải dương, về nam hải và Nam Dương của Bắc Tống, từ đảo Đài Loan bắt đầu nói, nói đến đảo Java thậm chí xa hơn là tới đại lục Châu Úc.
Người Đại Tống thời này không phải hoàn toàn không biết gì về Nam Dương, tỷ như Đài Loan dù chưa được chính thức tính vào lãnh thổ Đại Tống nhưng không ít người Tống đều biết rằng ở ngoài Phúc Kiến có một đảo lớn xưng là Lưu Cầu, chỉ là đối với họ tình hình trên đảo không hiểu nhiều lắm, về các vùng đảo nhỏ và các quốc gia, tuy rằng thường cùng Đại Tống giao dịch, nhưng đường xá xa xôi giao thông không làm Đại Tống ít hiểu về bọn họ, thậm chí chút hiểu biết căn bản cũng không rõ ràng về vị trí này nọ, hiện tại Triệu Nhan nói về phong thổ Nam Dương cũng như hạ bút thành chương, tự nhiên khiến bọn Bảo An công chúa họ nghe vô cùng mê mẩn.
Đoạn thời gian kế tiếp, Bảo An công chúa và Nhan Ngọc Như hầu như mỗi ngày đều đến nghe khóa, điều này cũng làm cho Triệu Nhan ngoài chương trình học bình thường không thể không dành ra nửa canh giờ để truyền thụ về một vài điều về chương trình học khac, thậm chí ngay cả Tào Dĩnh cũng bị hấp dẫn theo Bảo An công chúa cùng nhau nghe giảng bài, tình huống như vậy làm cho Triệu Nhan cảm thấy hẳn hình như tự mình dạy học cho nhóm thê thiếp vậy.
Giữa trưa, Triệu Nhan vừa mới nói xong nội dung khóa học, đang định cho học sinh tan lớp, bỗng nghe bên ngoài một trận tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó chỉ thấy một lão đạo nhân râu dài vẻ mặt hưng phấn xông tới nói:
- Tôn tế, ngươi mau đến xem vật này có thể dùng được không, chúng ta phải hao tốn không ít khí lực mới làm ra!
Vừa xông vào chính là tổ phụ của Tào Dĩnh, Tào Dật, tuy nhiên Triệu Nhan cũng hết sức không ngờ, đoạn thời gian trước Triệu Quần muốn học y thuật liền tìm đến làm môn hạ của Tào Dật. Triệu Nhan cũng đáp ứng rồi, nhưng hắn không nghĩ đến là, Tào Dật khi không có hắn đã xây dựng cải tạo đạo quán, theo như lời đạo sỹ trong đạo quán nói, Tào Dật như có chuyện gấp rời đi, Triệu Nhan đi tìm hai lần cũng không gặp, không ngờ lại gặp ông ta ở trường học.
- Nội tổ phụ sao ngài lại tới?
Nhìn Tào Dật tiến vào Tào Dĩnh hết sức kinh ngạc tiến đến hành lễ, mặt khác Bảo An công chúa và Thọ Khang công chúa cùng nhóm người cũng tiến lên hành lễ, đối với vị thần tiên sống Tào Dật này các nàng cũng hết sức tôn kính.
- À, các ngươi sao đều ở đây?
Tào Dật nhìn Tào Dĩnh và Bảo An công chúa cùng cả nhóm nữ quyến, thậm chí cả đệ đệ Triệu Nhan, Triệu Quần cũng có mặt, làm ông hết sức kinh ngạc, ông mới vừa trở về, nghe được Triệu Nhan đang ở nơi này, vội vã chạy đến, không nghĩ đến thư phòng này lại nhiều người như vậy.
- Ha ha, khởi bẩm tổ phụ, tôn tế đang ở đây giảng bài, Nhị tỷ các nàng cũng vừa đến nghe một chút!
Triệu Nhan liền cười tiến lên giải thích một câu, sau đó lại hỏi:
- Vừa rồi tổ phụ ngài nói vừa tìm được cái gì vậy?
Nghe được lời Triệu Nhan nói, Tào Dật mới nhớ tới nguyên nhân mà mình tìm đến, lập tức vẻ mặt hưng phấn muốn nói gì đó, tuy nhiên lại có chút xấu hổ nhìn bọn Tào Dĩnh, dù họ không phải người ngoài, nhưng chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Nhìn đến vẻ mặt Tào Dật, đám người Tào Dĩnh cũng lập tức hiểu ý, lập tức do Bảo An công chúa đi đầu hướng về ông cáo từ, cuối cùng Triệu Quần thì hướng Triệu Nhan trừng mắt nhìn, nhắc nhở hắn chớ quên chuyện của mình. Đợi cho tất cả mọi người rời đi, Tào Dật mới từ trong lòng ngực lấy ra một vật gì đó sáng trong suốt đưa qua nói:
- Tôn tế ngươi mau nhìn xem, vật này là cả đạo quán tốn biết bao khí lực tìm ra!
Trong lòng Triệu Nhan cũng cảm thấy kỳ quá, đợi cho hắn nhìn thấy vật trong tay đó, cũng suýt kinh ngạc kêu lên một tiếng, vì trong tay hắn đang cầm chính là một cái thấu kính lồi, còn có độ trong suốt rất cao, bên trong không có bất luận chút bọt khí nào, thậm chí ngay cả tạp chất cũng không thấy, thấu kính có độ trong suốt cao như vậy có thể làm thấu kính của kính hiển vi rồi.
- Đây là từ nơi nào có?
Triệu Nhan nhìn hồi lâu, vẻ mặt trịnh trọng hỏi, hẳn thậm chí hoài nghỉ thấu kính lồi này từ đời sau xuyên không mà tới đây hay sao?
- Ha ha ha, đây chính là đạo môn chúng ta hao tốn khí lực rất lớn, dùng phương pháp đốt chế thủy tinh, sau đó tập trung một số nhân tài cải tiến, đoạn thời gian trước rốt cuộc chế tạo được loại thủy tinh vô cùng trong suốt này, hiện tôn tế ngươi cho ta biết, có loại thủy tỉnh này có thể chế tạo kính hiển vi rồi phải không?
Tào Dật lúc mới bắt đầu vẻ mặt đắc ý nói, nói xong lời cuối cùng lại hóa thành lo lắng.
- Ngươi... các ngươi vẫn chưa từ bỏ việc chế tác kính hiển vi?
Triệu Nhan nghe lời Tào Dật nói liền khiếp sợ không ngừng, lúc trước Tào Dật đã từng hỏi hắn chế tác kính hiển vi như thế nào, kết quả Triệu Nhan dùng thủy tỉnh có độ trong suốt cực cao để làm đối phương nản lòng, không nghĩ tới Tào Dật lại còn chưa từ bỏ ý nghĩ này, còn chế tác ra thủy tỉnh, tuy rằng chưa đạt đến yêu cầu như ở hậu thế nhưng để chế tác kính hiển vi thì cũng có thể, về phần kính viễn vọng thì càng dễ rồi.
- Ha ha kính hiển vi sử dụng rộng khắp có thể cho chúng ta thấy được toàn bộ một thế giới mới, như các đồ vật quan trọng, chỉ cần có một tia hi vọng, chúng ta sẽ không từ bỏ.
Tào Dật lúc này lại cười nói, nhưng nụ cười này lại có mấy phần chua xót giống như có bí mật gì đó khó nói.
- Đúng rồi, phương pháp đốt chế thủy tinh vốn không du nhập vào Đại Tống chúng ta, làm sao đạo môn các người lại biết tới?
Triệu Nhan bán tín bán nghỉ hỏi, vấn đê này hắn mới vừa nghĩ liền hỏi.
- Chuyện này...
Tào Dật lo lắng nhất là khi Triệu Nhan hỏi vấn đề này, trên mặt cũng lộ vẻ khó xử, cuối cùng chỉ hàm hồ suy đoán nói:
- Chuyện này tôn tế ngươi cũng đừng quản, dù sao nay đạo môn chúng ta đã nắm được phương pháp đốt chế thủy tinh, thậm chí ở phương nam còn cải tạo xưởng đang chuẩn bị sản xuất ra một số chế phẩm thủy tinh, như vậy dân Đại Tống chúng ta sẽ không phải mua thủy tinh chế phẩm từ bọn Hồ Thương đó rồi!
Triệu Nhan liếc thấy Tào Dật lén gạt đi vấn đề ấy, lập tức tò mò truy vấn:
- Tổ phụ, giữa chúng ta có cái gì không thể nói hay sao? Ngài mau nói cho ta biết phương pháp đốt chế thủy tỉnh là từ đâu tới?
- Này...
Nhìn đến việc Triệu Nhan không buông tha tiếp tục truy vấn, Tào Dật trên mặt càng thêm khó xử, cuối cùng bỗng nhiên vỗ đùi nói:
- Thôi thôi, chuyện này nhắc đến chính là một điều sỉ nhục đối với đạo môn chúng ta, kỳ thực phương pháp đốt chế thủy tinh mang đến một cách không quang minh chính đại, lúc trước ta nói chuyện này cho toàn bộ đồng môn, rất nhiều người tích cực hưởng ứng, cuối cùng một vị đạo hữu ở Quảng Châu nhận được một tin tức, Quảng Châu có một lượng Hồ thương lớn, cần phải làm mậu dịch thủy tinh, nghe nói gia tộc bọn họ ở Ba Tư, nơi đó có một xưởng thủy tinh lớn, vì thế dưới tình huống như vậy, vị đạo hữu kia phát động lực lượng địa phương thậm chí quan binh, bắt được Hồ Thương kia rồi ép hỏi ra phương pháp đốt chế thủy tỉnh.
Triệu Nhan nghe đến đó cũng sững sờ, không nghĩ tới đạo môn lại làm việc dã man đó, về phía người Hồ thương kia không hỏi cũng biết khẳng định hết sức thê thảm, cho dù không chết cũng cửa nát nhà tan, xem như phương pháp đốt chế thủy tinh của Đại Tống đã nhiễm không ít máu tươi.
Tuy nhiên Triệu Nhan nghĩ đến mặt khác, nhưng trong lòng cũng không thật sự thông cảm nhiều với Hồ Thương kia, đặc biệt đối phương còn ở Quảng Châu, phải biết rằng ở Đại Tống buôn bán vải và hải mậu đều khá thả lỏng, hơn nữa Nam Á và Trung Á chiến tranh không ngừng, khiến rất nhiều Hồ Thương không thể không rời quê nhà mà định cư ở Đại Tống, đặc biệt Quảng Châu bên kia, là khu Hồ Thương ở quần cư, lại có vài Thương định cư nhiều thế hệ ở Đại Tống.
Nhưng Đại Tống chứa chấp bọn Hồ Thương khi họ nguy khốn, chúng lại không có nửa phần cảm kích, sau lại bảo người Mông Cổ xua binh nam hạ tấn công đến Quảng Châu, đúng lúc này bọn Hồ thương trong thành lại câu kết với người Mông Cổ, khiến Quảng Châu rất nhanh sa vào tay giặc, về sau làm tay sai cho bọn Mông Gổ ức hiếp người Hán, nên Triệu Nhan không đi gây sự với bọn họ là đã vô cùng nhân từ chớ nói chỉ chỉ lấy đi kỹ thuật đốt chế thủy tỉnh.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!