- Ẩn Nương, trước khi chúng tôi vào đại điện, tôi thấy ở trên long ỷ trên đại điện có một cái xác khô, cô có biết đó là ai không?
Hôm nay Triệu Nhan lại nhân lúc Ẩn Nương đưa cơm vào để hỏi thăm.
- Chuyện này...
Ẩn Nương nghe câu hỏi này của Triệu Nhan, tỏ ra do dự, cuối cùng nhẹ lắc đầu:
- Tôi.. tôi cũng không biết.
Nghe câu trả lời của Ẩn Nương, Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như liếc nhìn nhau. Từ biểu hiện của Ẩn Nương có thể thấy, cô nhất định biết lai lịch của cái xác đó, nhưng cô thật sự không dám nói. Từ đó có thể thấy, cái xác khô kia thật sự rất có lai lịch. Thật ra, nhìn bộ dạng mặc long bào của cái xác, Triệu Nhan đã đoán được đôi chút, chỉ có điều không biết dự đoán của mình có chính xác hay không.
- Ha ha, Quận vương muốn biết thân phận của cái xác đó, trực tiếp hỏi lão phu là được, hà cớ phải hỏi một tiểu nha đầu?
Đúng lúc này, bỗng nhiên từ bên ngoài thư phòng truyền đến một giọng nói sắc bén, ngay sau đó cửa phòng bị đẩy ra, Từ Đắc Tổ từ từ bước đến.
Nhìn thấy Từ Đắc Tổ đi vào, trên mặt Nhan Ngọc Như hiện lên một tia thống khổ, xoay người đi ra sau tấm bình phong, dường như không muốn nhìn thấy bộ dạng lúc này của Từ Đắc Tổ. Ấn Nương thì có vẻ sợ hãi, thi lễ một cái, Từ Đắc Tố phất tay cho nàng lui xuống.
- Ha ha, Bổn vương còn tưởng rằng Từ nội thị quên ta rồi chứ. Mấy ngày hôm nay có lẽ Từ nội thị gặp phải không ít phiền toái?
Triệu Nhan cười ha hả, cất giọng. Sau khi mình mất tích, Triệu Thự nhất định sẽ nổi điên. Mấy ngày nay không thấy bóng dáng Từ Đắc Tổ đâu, giải thích duy nhất chính là thế lực của y đã bị tấn công không nhẹ. Dù sao Hoàng Ngũ Đức cũng biết mình mất tích có liên quan đến tổ chức thần bí.
- Ha ha, chỉ là một chút phiền toái nho nhỏ thôi. Hoàng Ngũ Đức mặc dù có chút tài năng nhưng lại không biết nhiều về thuộc hạ của ta, lần này cũng chỉ bắt được mấy kẻ râu ria, căn bản không khai thác được gì. Cho nên Quận vương vẫn có thể yên tâm ở lại đây.
Từ Đắc Tổ đắc ý cười nói. Hoàng Ngũ Đức điên cuồng tìm kiếm tuy rằng đem lại không ít phiền toái nhưng y vẫn bảo vệ thành công trung tâm cơ mật của tổ chức. Nên ván này y lại chiếm thế thượng phong.
Nhìn dáng vẻ đắc ý của đối phương, trong lòng Triệu Nhan không khỏi trầm xuống. Xem ra trông đợi vào cứu viện ở bên ngoài quá mức mong manh. Nhưng bên ngoài hắn cũng không thể hiện gì, ngược lại vừa cười vừa nói sang chuyện khác:
- Vừa rồi, Từ nội thị có nói ta hỏi thẳng ông về chuyện cái xác ở trong đại điện, không biết Từ nội thị có nói cho ta biết không?
- Nếu Quận vương muốn biết thì chỉ bằng cùng lão nô đi tới đại điện, chúng ta có thể từ từ nói chuyện.
Từ Đắc Tổ lại đắc ý cười nói. Sau khi khẳng định triều đình Đại Tống không tìm thấy nơi này, y đã coi Triệu Nhan như đồ chơi trong lòng bàn tay mình. Từ Đắc Tổ phải từ từ hưởng thụ cảm giác đùa bỡn hoàng tử của Đại Tống trong lòng bàn tay.
- Ha ha, nếu Từ nội thị có lời mời thì bốn vương cầu còn không được. Hơn nữa, ở trong này mấy ngày, không biết ngày hay đêm thật sự quá nhàm chán.
Triệu Nhan cũng cố ý cười to, giống như không có chút cảm giác nào của tù nhân. Triệu Nhan làm vậy bởi hẳn biết suy nghĩ hiện giờ của Từ Đắc Tổ, nếu lúc này mà hẳn tỏ ra yếu đuối thì không những tự làm mình mất mặt mà còn khiến cho Từ Đắc Tổ coi thường mình.
Nhan Ngọc Như ở sau tấm bình phong nghe thấy Triệu Nhan muốn đi tới đại điện với Từ Đắc Tổ, lo lắng cho an toàn của Triệu Nhan, lập tức chạy tới nói:
- Ta cũng muốn đi!
- Con ở lại đây!
Từ Đắc Tổ nhìn thấy Nhan Ngọc Như chạy ra, lạnh lùng nói, trong giọng nói mang theo cảm giác không thể chống lại, nói xong liền xoay người rời khỏi thư phòng. Triệu Nhan quay đầu nhìn Nhan Ngọc Như cười trấn an, sau đó cũng đi theo. Nhan Ngọc Như muốn đi cùng nhưng khi đi tới cửa liền bị hộ vệ chặn lại. Cô đành lo lắng nhìn theo bóng lưng của Triệu Nhan biến mất ở trong hành lang tối tăm.
Triệu Nhan đi theo Từ Đắc Tổ vào trong đại điện So sánh nơi này với vài ngày trước, bây giờ trong đại điện đã được đốt lên không ít đèn đuốc và nến. Nhìn đèn đuốc sáng trưng, điều khiến cho Triệu Nhan càng không ngờ chính là, hắn nhìn thấy Liễu Không đang đứng ở trong đại điện. Nhiều ngày không gặp, Liễu Không dường như tiều tụy đi rất nhiều, nhưng nhìn có lẽ là không có chuyện gì khác.
Lúc Triệu Nhan đi vào, Liễu Không cũng nhìn thấy hắn, lập tức không nhịn được một tiếng cười khổ:
- Không ngờ Quận vương cũng tới đây!
- Ha ha, nghe nói Hương Tích Tự của Liễu Không ngươi gặp chuyện không may, ta đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, kết quả chạy tới chạy lui một hồi lại chạy vào đây. Bây giờ chúng ta là anh em cùng hội cùng thuyền rồi.
Triệu Nhan nhìn thấy Liễu Không cũng cười lớn nói. Tuy lúc trước hẳn cũng đoán được Liễu Không có lẽ là không sao, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy đối phương, Triệu Nhan mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy lúc này mà Triệu Nhan vẫn còn có thể cười ra tiếng, Liễu Không không khỏi khâm phục hắn. Tuy nhiên, Từ Đắc Tổ lên tiếng ngắt lời họ, chỉ vào cái xác mặc long bào ở trên đại điện, nói
- Quận vương muốn biết lai lịch của cỗ thi thể ở trong đại điện, Liễu Không ngươi giới thiệu đi!
Nghe thấy Liễu Không cũng biết lai lịch của cái xác này, Triệu Nhan không khỏi tò mò nhìn về phía y.
Nhưng hắn chỉ nhìn thấy cái liếc mắt tức giận của Liễu Không về phía Từ Đắc Tổ, sau đó bất đắc dĩ nói với Triệu Nhan:
- Cỗ thi thể này là tổ phụ của ta. Lúc trước ông ấy một lòng muốn phục quốc, đáng tiếc là không có hy vọng. Vì thế khi ông ấy âm thầm thiết kế cung điện trong lòng đất này, nghe nói làm giống hệt như trong cung. Khi còn sống, ông ấy thường mặc long bào ngồi ở đây, sau khi chết cũng được đặt ở đây.
Liễu Không vừa dứt lời, Từ Đắc Tổ điên cuồng lớn, rất lâu sau mới dừng lại, nói với Liều Không:
- Ngươi không phải bằng hữu của Quận vương ư, tại sao không nói hết sự thật cho băng hữu của mình nghe. Đúng ông ta là tổ phụ của ngươi, nhưng ông ta cũng là một kẻ điên, hao tốn tiền bạc sức lực để xây dựng tòa đại điện này chỉ để thỏa mãn một chút ảo tưởng của ông ta. Hơn nữa, cũng chính tay ông ta biến ta thành như bây giờ. Cho nên ta mới đặt ông ta ở đây, thứ nhất để ông ta dù có chết cũng không được yên ổn, thứ hai là để thỏa mãn giấc mộng làm hoàng đế của ông ta.
Khi nói ra những lời này, vẻ mặt Từ Đắc Tổ giống như là phát điên. Điều này khiến cho Triệu Nhan cũng cảm thấy hơi lạnh gáy. Kỳ thực, lúc trước hắn đã đoán được phần nào, cái xác ở trên đại điện rất có thể là tổ tiên của Từ Đắc Tổ nhưng không ngờ lại là cha ruột của ông ta. Hơn nữa, Từ Đắc Tổ nói cha mình là kẻ điên, nhưng nhìn bộ dạng bây giờ của ông ta cũng tuyệt đối không phải là người bình thường.
Liễu Không nhìn thấy bộ dạng lúc này của Từ Đắc Tổ, vẻ mặt chợt trở nên phức tạp. Thân là một người con trai, y cũng không biết làm thế nào để đối mặt với một người cha như Từ Đắc Tổ.
- Từ nội thị, đối với chuyện nhà ông, ta cũng không muốn nhúng tay vào nhiều.chúng ta nên nói vẽ chuyện tại sao ông lại bắt cóc ta đi. Lần trước, ông chưa nói hết đã rời đi, điều này khiến cho ta không hiểu tại sao ông phải mạo hiểm như vậy để bắt cóc ta?
Triệu Nhan lại hỏi một lần nữa. Hắn biết quan hệ: gia đình Từ Đắc Tổ rất phức tạp, nhưng hiện giờ, điều quan trọng nhất là làm rõ nguyên nhân đối phương bắt cóc mình, như vậy hẳn mới có thể nghĩ ra đối sách.
Nghe câu hỏi của Triệu Nhan, Từ Đắc Tổ nghiêm túc nhìn hãn. Ánh mắt này giống như ánh mắt của thợ săn nhìn con mồi khiến cho Triệu Nhan có chút sợ hãi. Hồi lâu mới thấy Từ Đắc Tổ mở miệng nói:
- Thật ra nguyên nhân bắt cóc Quận vương cũng không có gì phức tạp. Lão nô chỉ muốn nhờ sự tài hoa của Quận vương, giúp ta hoàn thành nghiệp lớn phục quốc mà thôi.
- Ta? Giúp ngươi hoàn thành sự nghiệp phục quốc?
Triệu Nhan tỏ vẻ khó tin nói. Hắn thậm chí đang nghỉ ngờ đây là lý do ngớ ngẩn nhất mà hẳn từng nghe. Chưa nói tới việc hẳn không có năng lực để trợ giúp được cho Từ Đắc Tổ, dù có thì hẳn cũng là Hoàng tử Đại Tống, làm sao có thể giúp một người ngoài trở mặt với Đại Tống làm sự nghiệp phục quốc gì đó chứ?
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!