- Tam ca nhị, biện pháp này của ngươi thật sự được sao? Hô Diên Bình nhìn Triệu Nhan với vé mặt không tin.
- Chuyện này huynh cứ yên tâm đi, tuyệt đối hữu hiệu! Triệu Nhan vỗ ngực cam đoan, đồng thời nhìn tá điền đứng bên cạnh đang tỏ vẻ khó xử, ra hiệu bắt đầu ra tay.
Nơi này là trong nhà một tá điền đang nuôi vịt, sân dẫn ra sông Biện, một nữa sân trước được quây lại để nuôi vịt, hơn trăm con vịt đều được nuôi dưỡng trong đó, tuy nhiên hiện tại vịt đều bị đuổi ra sông kiếm ăn, chỉ có tay trái tá điền kia cầm lấy một con, tay phải thì cầm một ống trúc làm công cụ, cũng không phải làm gì?
- Ra tay đi, nếu con vịt này chết, đến lúc đó gia chủ của ngươi đương nhiên sẽ bồi thường tiền cho ngươi! Triệu Nhan nhìn tá điền này không xuống tay được, lập tức lại thúc giục, ống trúc trong tay đối phương chính là công cụ cho vịt ăn, đây kỳ thực là một cái phễu được đặc chế, mũi nhọn phía trước có thể câm mỏ vịt vào, sau đó đổ thức ăn lỏng vào trong bụng vịt.
Nghe Triệu Nhan nói, tá điền kia rốt cuộc nhẫn tâm, ngón tay dùng sức mở miệng con vịt ra, sau đó câm ống trúc vào, bưng thức ăn cho vịt bên cạnh bắt đầu rót vào, vịt y nuôi dưỡng hơn nửa đời người, đây là lần đầu tiên thấy kiểu cho ăn này, thậm chí theo y, đây căn bản không phải cho vịt ăn mà là tra tấn vịt, cuối cùng sẽ chỉ đùa giỡn con vịt đến chết.
Vừa rồi ở bên kia sông cả nhà Triệu Nhan gặp thê tử của Hô Diên Bình, biết khó khăn phu thê Hô Diên Bình đang gặp phải, vừa vặn Triệu Nhan biết phương pháp nhồi vịt để vỗ béo này, vì thế liền chủ động chạy tới tìm Hô Diên Bình, kết quả sau khi Hô Diên Bình nghe thấy lại vốn không tin được, vì thế Triệu Nhan đơn giản sai người chuẩn bị nhồi một con vịt ăn, thế nên mới có thực nghiệm trước mắt này.
Vịt bị người nhét đầy miệng bằng ống trúc, đương nhiên hết sức không thoải mái, vì thế liều mạng giấy dụa, tá điền càng rót thức ăn cho vịt vào trong càng làm con vịt này sắp bị dọa đến điên rồi. Tuy nhiên dù nó có giãy dụa như thế nào nhưng cuối cùng vẫn không giấy được khỏi tay người nuôi vịt, cuối cùng khi thức ăn cho vịt được đổ vào miệng, lại không tự chủ được nuốt xuống, kết quả chỉ trong chốc lát, Triệu Nhan và Hô Diên Bình có thể nhìn thấy rõ ràng cái bụng con vịt này phồng lên.
- Quận vương, Chủ gia, không thể cho ăn nữa, cho nữa con vịt này sẽ không chống đỡ nổi mà chết mất! Lúc này người nuôi vịt bỗng nhiên dừng lại lên tiếng cầu khẩn, những con vịt này đều là y nuôi lớn từng chút một, tuy cuối cùng nhất định vẫn sẽ bán lấy tiền, nhưng cũng có chút tình cảm, dùng biện pháp thô bạo này "tra tấn” vịt, thật sự khiến y không đành lòng.
- Được rồi, hiện tại có thể dừng lại rồi. Tuy nhiên những con vịt còn lại toàn bộ cũng phải cho ăn như vậy, hơn nữa lần lượt từng vòng, đừng để vịt chạy loạn! Triệu Nhan không biết vịt ăn bao nhiêu, đương nhiên phải nghe theo ý kiến của người nuôi vịt, tuy nhiên sau khi nhồi vịt phải tận lực giảm bớt hoạt động của vịt, như vậy mới có thể khiến vịt sớm béo lên.
- Hả? Chuyện này Người nuôi vịt nghe thấy Triệu Nhan sai bảo, trên mặt lộ vẻ khó xử, một con vịt thì cũng thôi, chết rồi cũng không sao. Nhưng tất cả vịt đều làm như vậy, nếu chẳng may đều chết hết, vậy cả nhà bọn họ có thể sống thế nào đây?
- Được rồi, không phải chỉ là mấy con vịt thôi sao, tất cả đều nghe theo Tam ca nhỉ sai bảo, hơn nữa hôm nay ta sẽ lệnh cho các tá điền khác trong trang, tất cả đều phải dùng cách này để nuôi vịt, hơn nữa sẽ còn phái người giám sát, nếu có ai dám không nghe lời, cẩn thận ta tăng địa tô đó! Hô Diên Bình thấy sau khi vịt bị đổ thức ăn vào bụng không ngờ không chết, điều này khiến y cũng thêm chút tin tưởng vào Triệu Nhan, mạnh mẽ ra lệnh, dù sao vịt trong trang năm nay cũng không bán được, không bằng đều thử thí nghiệm biện pháp của Triệu Nhan một chút xem có được hay không.
Nghe được chủ gia đã lên tiếng, thân là tá điền người nuôi vịt đương nhiên không dám nói gì nữa, lập tức khúm núm vâng dạ, Triệu Nhan và Hô Diên Bình lúc này mới ra khỏi nhà tá điền, sau đó đi lòng vòng trong thôn trang, Hô Diên Bình cũng giới thiệu cho Triệu Nhan về thôn trang nhà mình.
Ngoại trừ Thượng Thủy trang ra, Triệu Nhan cũng là lần đầu tiên đi thăm những thôn trang khác, tên của 'thôn trang nhà Hô Diên Bình có chút đặc sắc, gọi là Áp Trang, trong trang phần lớn tá điền dựa vào nuôi vịt mà sống, điểm ấy tuy rằng khác với Thượng Thủy trang nhưng bản chất kì thật cũng giống nhau, hai thôn trang đều không sản xuất lương thực mà dựa vào sản xuất nông sản phẩm phụ để sinh sống, một nơi là trồng rau một nơi là nuôi vịt, đều cung cấp thực phẩm cho thành thị khống lồ là thành Đông Kinh, chỉ có điều so sánh với Thượng Thủy trang đã giàu lên, Áp trang này vẫn vô cùng nghèo túng như trước, nhà cửa trong trang nhà nào cũng cũ nát, quả thực không khác gì so với Thượng Thủy trang lúc trước.
Sau khi tùy ý đi lòng vòng, Triệu Nhan đi theo Hô Diên Bình về trạch viện của y, trạch viện này cũng được xây dựng ven sông, đối diện với trạch viện của Triệu Nhan cách một con sông, chỉ có điều diện tích không lớn như trạch viện của Triệu Nhan, cũng không tỉnh mỹ như trạch viện của Triệu Nhan, tuy nhiên so với Áp trang, trạch viện này của Hô Diên Bình khả năng có giá trị hơn trạch viện của Triệu Nhan một chút, dù sao có một thôn trang cũng tương đương có một nguồn thu nhập, mà Triệu Nhan chỉ sở hữu có một tòa trạch viện.
- Hô Diên huynh, trong khoảng thời gian này đang bận việc gì vậy, sao không thấy huynh ra ngoài? Sau khi đi vào phòng khách ngồi xuống, Triệu Nhan bỗng nhiên cười mở miệng hỏi
- Ôi, trong khoảng thời gian này gấp gáp ra ở. riêng, nương tử nhà ta lại quản chặt, đương nhiên không có cách nào ra ngoài, mặt khác Cửu ca nhỉ sau khi tiếp quản việc kinh doanh của gia đình, ngày nào cũng bận rộn không thấy bóng dáng, Tam ca nhỉ huynh cũng là người rất bận rộn, lại bận chuyện của học viện, còn phải xây dựng trường tiểu học, ta cũng không tiện đến quấy rầy ngươi. Hô Diên Bình biểu lộ vẻ mặt mất mát vô cùng hiếm thấy, trước kia Triệu Nhan và Tào Tung cũng giống y, nhưng hiện giờ hai người bọn hắn đều có việc của riêng mình, duy có y chỉ có thể ở nhà, điều này khiến trong lòng Hô Diên Bình tự nhiên có chút khổ sở, dù sao y có thế nào nhưng vẫn là một nam nhân.
Nhìn thấy vẻ mặt này của người bạn thân, Triệu Nhan cũng có chút khó chịu, tuy nhiên bản thân Hô Diên Bình y còn có bệnh, đầu óc thường sẽ có lúc đơ, tuy rằng chỉ trong thời gian rất ngắn nhưng lại ảnh hưởng rất lớn, khiến Hô Diên Bình vốn không thể làm những việc mình muốn làm như người bình thường, đối với điều này Triệu Nhan cũng bất lực.
- Á? Tuy nhiên lúc này Triệu Nhan bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ, lập tức quay đầu nói với Hô Diên Bình: - Hô Diên huynh, bệnh của huynh còn khả năng chữa khỏi hay không?
-Ôi, từ sau khi ta mắc phải bệnh này, trong nhà cũng mời đến vô số danh y, đáng tiếc lại không có bất cứ hiệu quả nào, phỏng chừng là trừ phi Hoa Đà tại thế, nếu không đừng nghĩ tới việc chữa khỏi căn bệnh của ta.
Hô Diên Bình lúc này lại thở dài nói, có thể là đã bị Triệu Nhan và Tào Tung kích thích nên Hô Diên Bình bây giờ nhìn có vẻ trưởng thành hơn nhiều, không ngốc nghếch như trước kia.
- Cũng không nhất định là vậy, Tào lão thần tiên và Trực Lỗ Cổ đều ở thành Đông Kinh, hay ta dẫn huynh đi nhờ họ phán đoán suy luận một chút nhé? Triệu Nhan nói xong lời cuối cũng có chút tự trách, lúc trước Tào Dật và Trực Lỗ Cổ tới kinh thành, hắn nên nghĩ đến việc nhờ họ giúp trị bệnh của Hô Diên Bình, nhưng mãi tới bây giờ hắn mới nhớ tới.
Tuy nhiên khiến Triệu Nhan cảm thấy không ngờ chính là, chỉ thấy Hô Diên Bình cười khổ một tiếng nói: - Vô dụng thôi mấy năm trước khi ta thành thân cùng nương tử, lão nhân gia ông ấy đã giúp ta phán đoán rồi, lúc ấy ông ấy cũng bất lực với quái bệnh của ta, cho nên hiện tại cũng không cần làm phiền đến lão nhân gia ngài nữa!
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!