Thái Kinh đứng ở đuôi thuyền, quay đầu trông thấy trên bến tàu Tô Thức và bằng hữu vẫn như cũ phất tay về phía y, điều này làm cho y cũng cảm thấy trong lòng chua xót, vài giọt nước mắt bị gió biển thổi rơi, đặc biệt khi thấy cảng Quảng Châu phồn hoa chậm rãi biến mất trong tầm mắt, càng làm cho y đau buồn hơn, không kìm nổi ở trên thuyền lên tiếng khóc rống.
Bên cạnh một vài gia nhân nhìn thấy dáng vẻ lão gia nhà mình như thế cũng đều một đám lộ vẻ bi thương, đồng thời trong lòng thầm mắng chính là cái tên Lã Huệ Khanh không phải thứ gì tốt, lão gia nhà mình đang yên ổn làm Quảng Châu Tri châu, lại bị đối phương vu cáo hãm hại, thiếu chút nữa bởi vậy mà bị cách chức, may mắn được Lăng Vương điện hạ tương trợ, lúc này cuối cùng mới bảo vệ được viên chức, nhưng phải rời Quảng Châu phồn hoa, ngược lại phải đến nơi hải ngoại Lã Tống nhậm chức, trước tiên không nói tới Lã Tống cách Đại Tống có xa lắm không, chỉ nghe nói nơi đó có không ít thổ dân ăn thịt người cũng đã đủ khiến người ta sợ hãi rồi.
Thái Kinh đứng ở đầu thuyền khóc lóc một hồi, cuối cùng cũng lau sạch nước mắt xoay người trở lại khoang thuyền, đóng cửa lại muốn yên lặng một chút, có điều vừa ngồi xuống, y lại thở dài một tiếng, trong lòng khó chịu, lại thấy có chút may mắn, khó chịu chính là chức quan Quảng Châu Tri châu của mình chung quy vẫn như bị cách chức, tuy nhiên vạn hạnh chính là cầu được Triệu Nhan cầu tình với Triệu Húc, vì thế vốn là cách chức y lại chỉ bị giáng chức quan, vốn cho rằng bị giáng chức quan đến Quỳnh Châu chính là hình phạt nghiêm trọng nhất, nhưng y còn thảm hại hơn, lại bị giáng chức đến Lã Tống nơi xa hơn thế để làm quan, tuy rằng cùng là Tri châu nhưng phải biết rằng Lã Tống bên kia tổng cộng cũng mới hơn hai mươi vạn người Hán, còn lại tất cả đều là thổ dân dã man, tình hình so với Quỳnh Châu còn không bằng, cho nên nhận chức ở nơi này so với chém đầu còn khó chịu hơn.
- May mắn điện hạ đã đồng ý, chỉ cần ta có thể kiên trì ở lại Lã Tống vài năm, phát triển cảng biển Lã Tống bên kia, sau này sẽ triệu hồi ta về, xem ra mấy năm này chắc sẽ khổ sở nhiều!
Thái Kinh lúc này đột nhiên nói. Có điều trong ánh mắt lại toán lên vẻ linh hoạt, sắc bén nói tiếp:
- Lã Huệ Khanh, lần này do ngươi ban tặng, khiến ta phải đi tới nơi hải ngoại xa xôi, sau này ngươi ngàn vạn lần đừng rơi vào trong tay của ta, nếu không....
Thái Kinh nói câu đầu, khi nói câu kế tiếp, cũng là một bộ mặt nghiến răng nghiến lợi. Nhưng bản thân y cũng biết, nói chỉ là nói thôi. Hiện tại y bị điều đến Lã Tống làm quan, nhưng người ta Lã Huệ Khanh lại là đại thần bên Hoàng đế, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, tuyệt đối có cơ hội đi lên vị trí Tể tướng. Cho nên y cũng chỉ có thể nói như vậy mà thôi. Nhưng Thái Kinh lại đã quên thế sự vô thường, ai cũng không dám nói bất cứ chuyện gì là tuyệt đối, có thể xảy ra hay không.
Tuy nhiên rất nhanh Thái Kinh liền không còn lòng dạ nào mắng Lã Huệ Khanh nữa, bởi vì y chợt phát hiện thân thể của mình xảy ra vấn đề, xác thực gọi là say tàu, trước kia y cũng ngồi thuyền, nhưng đều là ở trên sông, con thuyền đều khá cân bằng, nhưng ra biển thế này là lần đầu tiên không nghĩ tới con thuyền trên biển còn quá xóc nảy, kết quả khiến cho y cảm giác trong dạ dày từng đợt bốc mùi chua lên, muốn ói lại phun không ra, khỏi nói cảm giác ấy khó chịu cỡ nào.
Lại một lát sau, Thái Kinh rốt cục không kìm nổi chạy đến trên boong thuyền úp sấp vào mép thuyền ói lên ói xuống, người hộ tống y đi Lã Tống sau khi thấy lập tức chạy trước chạy sau hầu hạ, tuy nhiên người hầu tuy rằng hầu hạ, nhưng không cách nào làm Thái Kinh hết say tàu, kết quả Thái Kinh thảm rồi. Liên tiếp vài ngày nôn không ngừng, gần như là ăn cái gì cũng nôn ra hết. Cuối cùng nửa cái mạng cũng bị mất, may mắn Thái Kinh khá trẻ tuổi, sức khỏe cũng không tệ, cuối cùng cũng qua, tuy nhiên lúc này Thái Kinh lại càng thêm căm hận Lã Huệ Khanh, nếu không có lời của đối phương, mình cần gì chịu tội thế này?
Trải qua hơn nửa tháng, thuyền của Thái Kinh cuối cùng đã đi vào địa phận Lã Tống, đến vịnh Hương Tiêu, nơi này là trạm dừng chân đầu tiên ở Lã Tống, trải qua hai năm qua phát triển, cứ điểm vịnh Hương Tiêu đã không ngừng phát triển, trở thành một thành trấn không nhỏ, có một bộ phận người Hán sống ở nơi này, nghe nói ở nơi này số lượng người Hán đã đạt tới bốn năm vạn người, chỉ có điều nơi này cơ cấu vô cùng bạc nhược, cho nên vẫn chưa thể thống kê số lượng nhân khẩu, tuy nhiên nhất định Đại Tống chính là đại thành lớn nhất trên đất Lã Tống này.
Sau khi thuyền đi vào vịnh Hương Tiêu, liếc mắt liền thấy trên bờ biển này dân cư đông đúc, cũng là một cảnh xa hoa, loại tình huống này tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của Thái Kinh, điều này cũng làm cho y nhẹ nhàng thở ra, ít nhất xem ra mình nhậm chức ở địa phương này cũng không tệ lắm, ở Đại Tống cũng có thể coi là một thành lớn rồi.
Lại nói tiếp sau khi di dân từ Đại Tống đến Lã Tống, nơi này cũng phát triển nhanh chóng, tuy rằng vô cùng nóng bức, nhưng điều kiện tự nhiên cũng vô cùng ưu việt, hiện tại di dân trên đảo đã có không ít người phát hiện các loại tài nguyên khoáng sản, trong đó đặc biệt mỏ vàng và mỏ đồng chiếm đại đa số, hơn nữa Đại Tống đối với tài nguyên khoáng sản quản lý khá lơi lỏng, cho phép tư nhân khai thác mỏ, đặc biệt nơi này lại xa Đại Tống như thế cho nên quản lý thì càng thêm đơn giản, cho dù là mỏ vàng, chỉ cần hàng năm nộp lên một phần để sản xuất hoàng kim, như vậy còn dư lại tất cả liền thuộc về tư nhân, cho nên có thể phát hiện một mỏ tài nguyên khoáng sản ở đây gần như là giàu lên trong một đêm vậy.
Ngoại trừ tài nguyên khoáng sản, địa bàn Lã Tống còn có nhiều các loại da lông động vật và vật phẩm quý giá, mặt khác còn có hương liệu quý, hơn nữa với khí hậu nóng bức và đất đai phì nhiêu, khiến cho nơi này vô cùng thích hợp gieo trồng lúa nước, đến nơi này di dân nếu không đi khai thác mỏ, cứ cần cù trồng trọt cũng có thể làm giàu, dù sao đất đai Lã Tống bên này không đáng giá tiền, chỉ cần đến quan phủ báo cáo chuẩn bị một chút, sau đó giao tiền cho quan phủ là có thể làm gì tùy ý trên mảnh đất ấy, đương nhiên hàng năm cũng phải nộp thuế đầy đủ.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, khiến cho người của Lã Tống tuy rằng không còn nhiều nhưng phát triển kinh tế lại hết sức nhanh chóng, chẳng qua nơi này vẫn trong trạng thái bị nhà binh quản, quan viên chủ yếu chính là những tướng sĩ đóng giữ như Ác Quỷ, nhưng những người như Ác Quỷ đi đánh giặc thì còn được, bắt họ quản lí đất đai hành chính thì tất cả đều loạn hết lên, may mắn trong quân có những tiểu lại phụ trách công văn, tạm thời có thể thay họ đảm nhiệm về mặt quản lý hành chính, nhưng suy cho cùng những người này vẫn chẳng phải quan viên chính quy, cho nên quản lý hành chính ở Lã Tống vẫn luôn có chút hỗn loạn, đặc biệt năm trước khi báo thuế và khi nộp thuế không ngờ lại không khớp nhau, may mắn là khoản thuế so với con số trên giấy tờ lại nhiều hơn, Triệu Nhan cũng biết không thể kiểm soát hết, cho nên cũng không có trách tội, mà phái người một lần nữa thống kê rồi mới báo lên trên.
Lã Tống phát triển nhanh như vậy, dĩ nhiên không có khả năng vẫn do quân quan quản, cho nên đầu năm nay Triệu Nhan liền dâng tấu triều đình, thỉnh cầu một chức vụ thiết châu Lã Tống, Triệu Húc cũng rất nhanh đưa ra ý kiến phúc đáp đồng ý, hơn nữa triều đình bên kia cũng đang chuẩn bị chọn lựa người làm quan viên Lã Tống, kết quả vừa vặn Thái Kinh bị giáng chức quan, Lã Huệ Khanh ở trong triều lại dùng thủ đoạn đùa bỡn, vì thế Thái Kinh đã bị giáng chức đến Lã Tống, nơi này trong mắt quan viên Đại Tống chính là nơi chim không đậu hoa không nở mà.
Diện tích của Lã Tống tuy lớn, nhưng những nơi có người Đại Tống ở vẫn tương đối nhỏ, nhân khẩu tuy rằng đến nay đã đến hai mươi vạn, nhưng phân tán ở các cứ điểm trọng yếu, cho nên Lã Tống gần như thiết lập một châu Lã Tống, cấp dưới có năm huyện, năm huyện có năm vị tri huyện và Chủ bạc (chức quan chuyên quản lý công văn) và các quan viên đang trên đường đến, Thái Kinh có thể coi là quan viên đầu tiên đến nhậm chức tại nơi này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!