- Báo…
Theo một trinh sát kị binh lần nữa chạy như bay đến, Dương Hoài Ngọc cùng đám người Hô Diên Khánh trên mặt đều lộ ra vẻ mặt lo ngại nặng nề, ngay sau đó chỉ thấy trinh sát kị binh chạy như bay đến Soái phủ lớn tiếng bẩm báo:
- Đàn Châu sa vào tay giặc, Gia Luật Nhân Tiên dẫn đầu đại quân tấn công mạnh Đàn Châu, Hứa tướng quân trấn thủ Đàn Châu tử trận, Đàn Châu đã đổi chủ!
- Lui xuống đi!
Dương Hoài Ngọc nghe được tin tức này mặt trầm như nước khua tay nói, đây đã là lần thứ hai y nhận được tin tức xấu rồi, lúc trước nhận được tin tức là Nho Châu bị Gia Luật Nhân Tiên công phá, hiện tại chính là Đàn Châu, những nơi này đều là các châu vùng lân cận Cổ Bắc Khẩu, thế này tương đương với đã đem đường lui của bọn họ cắt đứt một nửa.
- Tướng quân, Đàn Châu đã bị chiếm đóng, bây giờ nên đi hay lưu lại, cũng nên có một quyết định!
Lúc này trong sảnh có tướng lĩnh tiến lên nói, dãy núi Cổ Bắc Khẩu xu thế như một hình chữ "Kỷ", phía dưới chữ Kỷ phân biệt có Nho Châu, Đàn Châu và Kế Châu, nhưng hiện tại cũng chỉ còn lại có Kế Châu chưa mất, cho nên bọn họ còn có thể theo Cổ Bắc Khẩu lui binh, nếu đợi Kế Châu cũng bị đánh chiếm vậy bọn họ có thể sẽ hoàn toàn bị phong kín ở Cổ Bắc Khẩu.
- Hiện tại tuyệt đối không thể lui binh!
Có điều không đợi Dương Hoài Ngọc mở miệng, Hô Diên Khánh bên cạnh liền giành nói.
- Vì sao không thể lui binh, chẳng lẽ phải chờ tới lúc bị Gia Luật Nhân Tiên phong kín đường lui của chúng ta sao?
Hô Diên Khánh vừa dứt lời, lập tức có tướng lĩnh mở miệng nghi ngờ nói.
- Lý do không thể lui binh có hai điểm!
Hô Diên Khánh lúc này lại tiến lên một bước, nhìn mọi người chung quanh một chút nói:
- Thứ nhất là Cổ Bắc Khẩu nơi này địa thế hiểm trở, chính là vùng giao tranh nhà binh, chúng ta tiêu phí sức lực lớn như vậy thật vất vả mới đánh hạ được, nếu cứ như vậy trả lại không công vào tay quân Liêu, chẳng phải là quá dễ dàng cho nước Liêu sao? Về phần lý do thứ hai thì càng đầy đủ hơn, Gia Luật Nhân Tiên người này tinh thông binh pháp, gã thế công nhanh như chớp dẹp xong Nho Châu và Đàn Châu, duy chỉ để lại Kế Châu. Làm sao biết đây không phải là cạm bẫy Gia Luật Nhân Tiên lưu lại, đợi lúc đại quân chúng ta vội vàng trốn theo hướng Kế Châu, gã lại phục kích chờ ta trên đường, đến lúc đó chẳng phải là tất rơi vào một kết cục toàn quân bị tiêu diệt sao?
Nghe được phân tích của Hô Diên Khánh, những tướng lĩnh Đại Tống khác cũng đều lộ ra vẻ mặt trầm tư, Cổ Bắc Khẩu là bọn họ hy sinh vô số huynh đệ, hao phí lượng lớn vật tư mới đánh hạ được đấy, dĩ nhiên đều không cam lòng dễ dàng buông tay như vậy, về phần trên đường Gia Luật Nhân Tiên phục kích theo suy đoán của bọn họ, bọn họ cũng đều cho rằng vô cùng có lý, Gia Luật Nhân Tiên cả đời đánh trận, luôn luôn được xưng là túc trí đa mưu, dụng binh lão đạo, cho nên hiện tại gã giữ lại Kế Châu, quả thực rất có thể là cạm bẫy để hấp dẫn bọn họ.
- Hô Diên tướng quân, vậy ý của ngươi là chúng ta cố thủ ở Cổ Bắc Khẩu. Chờ Gia Luật Nhân Tiên đến?
Dương Hoài Ngọc lúc này rốt cục mở miệng hỏi, y hiện tại tạm thời cũng chưa có chủ ý chắc chắn.
- Chính xác! Nho Châu, Đàn Châu và Kế Châu cách Cổ Bắc Khẩu gần nhất, cho nên Gia Luật Nhân Tiên có thể điều động đại quân nắm bắt ba nơi này, nhưng kế tiếp thì sao? Bọn hắn khẳng định không dám lần nữa tấn công những châu ở hướng nam khác, bởi vì bọn hắn cũng phải phòng bị chúng ta ở sau lưng cho bọn hắn một kích trí mạng, cho nên kế tiếp chỉ có thể quay đầu lại tiêu diệt chúng ta, đến lúc đó chúng ta có thể mượn dùng Cổ Bắc Khẩu nơi địa thế hiểm yếu khiến Gia Luật Nhân Tiên chuốc phải một thiệt thòi lớn!
Hô Diên Khánh lúc này vẻ mặt kiên định nói.
- Nhưng nếu chẳng may Gia Luật Nhân Tiên đối với chúng ta vây nhưng không đánh thì làm thế nào, lương thảo của chúng ta có thể chống cự bao lâu. Mặt khác phương Bắc của chúng ta chính là lãnh thổ nước Liêu, bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể phái một chi đại quân nữa tiến công theo phương Bắc. Đến lúc đó Gia Luật Nhân Tiên lại từ phía nam tiến công, hai bên giáp công, chúng ta có năng lực đủ chống cự bao lâu?
Đối với lời này của Hô Diên Khánh, lại có người lập tức đề xuất ý kiến bất đồng, dù sao người có thể ngồi ở chỗ này, không có một người nào là ngốc.
- Vấn đề lương thảo dễ xử lý. Chúng ta lần này tấn công Cổ Bắc Khẩu vốn mang theo không ít lương thảo, hơn nữa lúc trước Gia Luật Thát Bất Dã chuẩn bị tử thủ nơi này, cho nên trong thành tồn trữ lượng lớn lương thảo, vừa rồi trước khi gã chết không kịp tiêu hủy, lương thảo này cũng đủ cho chúng ta ăn được mấy tháng. Nói về phần vấn đề nam bắc giáp công, khoan hãy nói nước Liêu có thực lực phái một chi quân đội từ phương bắc tiến công chúng ta hay không, cho dù là có, nhưng lấy thời tiết bây giờ, lập tức sẽ bước vào mùa đông, năm nay khí hậu lại đặc biệt lạnh, nói không chừng tháng sau sẽ có tuyết rơi, đến lúc đó đại tuyết bao vây đường đi, quân Liêu muốn tấn công cũng không tránh khỏi việc phải dừng lại!
Hô Diên Khánh cũng không chút yếu thế mở miệng phản bác, kỳ thật đề nghị ở lại của y quả thật có lỗ hổng rất lớn, chỉ có điều y đã có một quân bài chưa lật khác không muốn người ta biết.
- Ta tán thành đề nghị của tướng quân Hô Diên!
Mãi cho đến lúc này vẫn không mở miệng nói, đột nhiên Triệu Tông Võ đứng ra nói, y là tham mưu do triều đình phái tới, trừ y ra còn có vài tham mưu khác, tuy rằng bọn họ không có binh quyền, nhưng lại có thể hiệp trợ Dương Hoài Ngọc chế định kế hoạch quân sự, hơn nữa bọn họ lại là người Tam nha phái tới, ở trong quân có địa vị đặc thù, cho nên cũng có quyền nói chuyện tương đối.
Bắt đầu từ Triệu Tông Võ tỏ thái độ, những tướng lĩnh khác cũng đều phát biểu ý kiến của mình, trong đó có một số người ủng hộ cũng có không ít người phản đối, trong lúc nhất thời cũng đều tranh chấp không xong, cuối cùng ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Dương Hoài Ngọc, dù sao đi nữa y mới là chủ soái trong quân, có điều Dương Hoài Ngọc sau một lúc lâu cau mày suy xét, bỗng nhiên mở miệng nói:
- Nếu ý kiến của mọi người không thống nhất, vậy sau khi trở về nghiêm túc suy nghĩ lại một chút, ngày mai lại bàn chuyện này!
Dương Hoài Ngọc nói xong cũng giải tán hội nghị, tuy nhiên chỉ giữ lại Hô Diên Khánh và Triệu Tông Võ, đợi sau khi những người khác rời đi, Dương Hoài Ngọc lập tức vẻ mặt nghiêm túc mở miệng nói:
- Khánh ca nhi, các ngươi rốt cuộc có chủ ý gì, chẳng lẽ các ngươi không biết sao, hiện tại nếu không đi, sẽ làm toàn bộ đại quân lâm vào tuyệt cảnh, nếu hiện tại mạo hiểm việc bị phục kích mà rút lui theo hướng Kế Châu, có lẽ còn có một đường sống?
Nghe Dương Hoài Ngọc nói những lời này, Hô Diên Khánh và Triệu Tông Võ cùng liếc nhìn nhau, sau đó Hô Diên Khánh mở miệng nói:
- Tổng giáo quan, chúng tôi đương nhiên biết hiện tại mạo hiểm rời khỏi còn có một đường sống, nhưng Gia Luật Nhân Tiên dụng binh lão đạo, trên đường nhất định sẽ phục kích chúng ta, đến lúc đó cho dù chúng ta đánh giết mở ra một con đường sống, nhưng ngài cảm thấy các huynh đệ thủ hạ của chúng ta có thể có bao nhiêu người may mắn còn tồn tại, mà dựa vào tàn binh bại tướng này, ngài cảm thấy còn có thể thủ được mười sáu châu Yến Vân sao?
Nghe Hô Diên Khánh hỏi lại, sắc mặt của Dương Hoài Ngọc càng thêm khó coi, lần này y tấn công mười sáu châu Yến Vân huy động tổng cộng một trăm ngàn đại quân, trải qua tiêu hao trong khoảng thời gian này, tướng sĩ tử trận và bị thương lưu lại ở hậu phương đến hơn hai vạn người, hơn nữa quân đội còn đóng giữ ở địa phương khác, hiện tại binh lực trong tay y chỉ còn lại có bảy vạn người, mà Gia Luật Nhân Tiên suất lĩnh viện quân thì vượt qua một trăm ngàn người, nếu đúng là từ trên đường mai phục, đủ để tiêu diệt toàn quân của y, cho dù nếu y may mắn có thể phá vây, chỉ sợ bảy vạn người này có thể còn lại một nửa cũng coi như là ông trời đã phá lệ khai ân rồi.
Mặt khác càng thêm nghiêm trọng chính là, sau khi Gia Luật Nhân Tiên đánh bại đại quân của y, nhất định sẽ tấn công các châu phủ còn lại của mười sáu châu Yến Vân, đến lúc đó y căn bản không có sức ngăn cản, thậm chí nói không chừng Gia Luật Nhân Tiên sẽ trực tiếp tấn công đến bản thổ Đại Tống, đến lúc đó tổn thất tạo thành khó có thể đoán trước, những thứ khác không nói, Tổng quản hành quân là y đây nhất định chỉ còn đường chết.
Nghĩ đến mặt này, Dương Hoài Ngọc lúc này thở dài một hơi nói:
- Như thế xem ra, lui binh là chết, không lui binh cũng là chết, chỉ có điều mạng của ta là chuyện nhỏ, nhưng dân chúng Hà Bắc, cùng với tướng sĩ thủ hạ của ta nên làm sao bây giờ?
- Ha hả, vậy cũng chưa chắc, nếu lúc trước Gia Luật Thát Bất Dã có thể cố thủ Cổ Bắc Khẩu đợi cứu viện, như vậy vì sao chúng ta không thể cố thủ đợi cứu viện?
Triệu Tông Võ lúc này bỗng nhiên cười mở miệng nói.
- Viện quân?
Dương Hoài Ngọc nghe đến đó đầu tiên là trầm tư một lát, lập tức liền cười khổ một tiếng nói:
- Làm sao còn có viện quân, tuy rằng Vương Thiều Vương còn trấn thủ phía sau quan sát, nhưng quân Hà Bắc gần như bị chúng ta điều động không còn, y muốn giúp cũng là hữu tâm vô lực, trừ phi triều đình điều động Tây quân, nhưng Tây quân lại phải trấn thủ biên thuỳ tây bắc, hơn nữa Tây Vực bên kia cũng không yên ổn, chỉ sợ quân đội có thể vận dụng số lượng cũng hữu hạn thôi!
- Tổng quản, ngài tất không thể trông cậy vào Tây quân rồi, theo ta được biết, đồng thời với việc phái Gia Luật Nhân Tiên trợ giúp Yến Vân, Gia Luật Tuấn lập tức tăng thêm lực lượng hùng hậu ở Tây Bộ, Tây quân của chúng ta phòng bị phát động tiến công từ phía tây, nếu lúc này điều động quân đội từ Tây quân, chỉ sợ Gia Luật Tuấn sẽ trực tiếp mệnh lệnh đại quân tiến đánh khu vực tây bắc, nơi đó tuy rằng đã bình định vài năm rồi, nhưng một số Tây Hạ làm bậy cũng chưa bị tiêu diệt hoàn toàn, đến lúc đó tây bắc vừa loạn, không chừng còn xảy ra nhiễu loạn gì đó, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu lúc trước triều đình quyết định dung quân Hà Bắc tấn công Liêu quốc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!