Trong hoàng cung ở kinh thành, Gia Luật Tuấn ngồi trong một buồng sưởi ấm bên vườn hoa uống rượu ngon, thưởng thức cảnh tuyết trước mắt, bên cạnh còn có Trương Hiếu Kiệt ngồi cùng. Vốn dĩ dựa theo thói quen của Hoàng đế Liêu quốc, Gia Luật Tuấn nên ở hành cung, di chuyển giữa các hành cung dựa theo thời điểm bốn mùa khác nhau, nhưng sau khi phụ thân Gia Luật Hồng Cơ ở Hành cung bị Gia Luật Trọng Nguyên ám sát, hơn nữa bản thân y cũng hiểu ở trong Hành cung không thoải mái bằng ở Hoàng cung ở kinh thành. Nên bây giờ mới thay đổi quy củ trước kia, hiện tại y cũng giống Hoàng đế của Đại Tống cố định ở kinh thành, rất ít ra ngoài.
- Bệ hạ, sứ giả phái tới đại quân Tống Vương truyền đến tin tức, sau khi Tống Vương nhận được thánh chỉ Bệ hạ thúc giục y xuất binh, tuy xuất binh tấn công quân Tống, nhưng chỉ tấn công một ngày liền dừng lại. Xem ra y cũng chỉ là muốn đối phó, thật sự không để ý chỉ của Bệ hạ vào mắt!
Lúc này chỉ thấy Trương Hiếu Kiệt từ từ mở miệng nói, trong mắt cũng mang theo chút hưng phấn, vì ông ta biết Gia Luật Nhân Tiên rốt cuộc sắp xui xẻo rồi.
Nghe được lời bẩm báo của Trương Hiếu Kiệt, Gia Luật Tuấn nâng chén rượu lên từ từ thưởng thức một ngụm, trong mắt cũng hiện lên một tia thần sắc khó hiểu, sau đó mới mở miệng nói:
- Xem ra Thượng phụ đã quyết định vây quân Tống, chỉ có điều nếu làm vậy, rõ ràng đại quân Liêu quốc ta lại giống như sợ quân Tống, thật sự là mất nhuệ khí mà!
- Bệ hạ, Tống Vương này rõ ràng không để ý chỉ của Bệ hạ vào mắt, nói không chừng đã có lòng bất chính. Kính xin Bệ hạ sớm ra quyết định!
Lúc này, nét mặt Trương Hiếu Kiệt cũng lo lắng. Lẽ ra lấy tính cách của ông ta, bình thường sẽ không hiểu những lời nói như vậy, nhưng ông ta đã nắm bắt được tâm tư của Gia Luật Tuấn. Biết dù mình nói gì, Gia Luật Tuấn cũng sẽ không vì lời ấy mà trách tội.
Quả nhiên, khi Gia Luật Tuấn nghe thấy Trương Hiếu Kiệt nói thẳng Gia Luật Nhân Tiên có lòng bất chính, cũng không có nét mặt tức giận, ngược lại còn cười, mở miệng nói:
- Trương ái khanh, lời ấy có chút nói quá rồi. Trái tim trung quân ái quốc của Thượng phụ, người đi đường đều biết. Trẫm có thể ngồi vững trên ngôi vị Hoàng đế, cũng cần y trợ giúp ít nhiều. Nên ta nghĩ Thượng phụ khẳng định là có cách nghĩ của mình, nên mới không nghe theo ý chỉ của trẫm.
- Bệ hạ, dù Tống Vương có công lao lớn hơn nữa, đó cũng là thần tử của Bệ hạ. Nhưng y thân là thần tử lại không nghe theo ý chỉ của Bệ hạ. Nên lão thần cho là nên phái sứ giả lần nữa, tước bỏ binh quyền của Tống vương, sau đó áp tải về kinh thành!
Trương Hiếu Kiệt lại nói ra lời nói ép người, ông đã sớm nhìn ra Gia Luật Tuấn có chút e dè với Gia Luật Nhân Tiên, nên mới không kiêng nể gì chửi bới Gia Luật Nhân Tiên trước mặt Gia Luật Tuấn.
- Chuyện này...
Gia Luật Tuấn nghe đến đó lại cố ý lộ ra vẻ mặt do dự, hơn nữa sau khi y lên ngôi, rất nhanh đã bình định loạn của Gia Luật Trọng Nguyên, tiếp theo lại ổn định thế cục nội bộ của Liêu quốc, làm cho thực lực Liêu quốc rất nhanh khôi phục. Có thể coi là người đứng đầu phục hưng Liêu quốc, chẳng qua duy nhất làm y không hài lòng chính là trên triều đình còn có một Gia Luật Nhân Tiên công cao lấn chủ, hơn nữa thường lấy thân phận trung thần mà răn đe y, tuy ngoài mặt Gia Luật Tuấn vô cùng tôn kính Gia Luật Nhân Tiên, nhưng thật ra trong lòng đã sớm không kiên nhẫn với hắn ta được nữa, thậm chí còn động vài phần sát tâm.
Trương Hiếu Kiệt nhìn Gia Luật Tuấn lộ vẻ mặt do dự, cho rằng trong lòng y đang cố kị trong tay Gia Luật Nhân Tiên nắm giữ trọng binh, vậy nên lúc này lại đề nghị:
- Bệ hạ. Bây giờ Tống Vương cầm đại quân trong tay, hơn nữa phần lớn đội quân này là dòng chính của Tống vương, người ngoài rất khó nắm giữ. Tuy nhiên không phải là không có cách, ví dụ như Bệ hạ trước hết truyền ý chỉ mệnh lệnh, để Tống Vương chủ động tấn công quân Tống. Như vậy có thể làm tiêu hao thực lực của quân Tống, cũng có thể tiêu hao thực lực Tống Vương, nếu một đạo thánh chỉ chưa đủ, thì lại thêm mấy thánh chỉ nữa. Tống Vương luôn tự cho mình là trung thần, nghĩ ra khẳng định không dám cãi lời thánh chỉ của Bệ hạ.
Lời nói của Trương Hiếu Kiệt là từng chữ giết tâm, nhưng đối với Gia Luật Tuấn một lòng muốn diệt trừ Gia Luật Nhân Tiên thì rất xuôi tai. Lập tức y suy tính một lát, cuối cùng rốt cuộc gật đầu, nói:
- Cũng được. Mấy năm nay tuy trong nước đã khôi phục nhiều thế lực, nhưng Tống Vương mang theo 100 ngàn đại quân xuất chinh, mỗi ngày tiêu hao hàng nghìn thạch lương thực, trong nước cũng thật sự không chống đỡ nổi. Trẫm vẫn nên viết mấy thánh chỉ thúc giục y mới được!
Gia Luật Nhân Tiên cũng tuyệt đối không ngờ tới, tấu chương của mình giải thích với Gia Luật Tuấn vì sao án binh bất động vừa đưa lên, không ngờ Gia Luật Tuấn không thu hồi mệnh lệnh ban ý chỉ ra, ngược lại còn thúc giục y tấn công quân Tống. Hơn nữa lý do còn hết sức đầy đủ, lại là lương thảo trong nước không cung ứng đủ, nhưng Gia Luật Nhân Tiên lại có chút hoài nghi với lý do này. Vì y nhớ rõ ràng thực lực của Liêu quốc tăng mạnh, dù đại quân của y tiêu hao lương thực nhiều hơn nữa, cũng không đến mức không chống đỡ được mùa đông này.
Cũng chính là vì trong lòng Gia Luật Nhân Tiên nghi ngờ, nên sau khi nhận được thánh chỉ thứ hai của Gia Luật Tuấn, cũng không lập tức xuất binh tấn công quân Tống. Nhưng Gia Luật Tuấn ngoài ban thánh chỉ đến, còn phái sứ giả, còn tăng thêm sứ giả. Hai sứ giả vẫn thúc giục Gia Luật Nhân Tiên xuất binh, Gia Luật Nhân Tiên ban đầu còn có thể giữ vững lập trường, nhưng đợi cho sứ giả thứ ba mang thánh chỉ đến, làm cho y cũng cảm thấy một loại áp lực khó nói.
Tình cảnh bây giờ của Gia Luật Nhân Tiên thật sự không khác lắm so với Nhạc Phi trong lịch sử kiếp sau, một kim bài ngươi có thể không lùi binh, nhưng liên tiếp 18 kim bài, nếu như ngươi không lùi binh, vậy cũng chỉ có thể là tạo phản. Nhưng Gia Luật Nhân Tiên và Nhạc Phi đều là trung thần khó có được, trong lòng bọn họ trung thành với quốc gia thì người thường khó hiểu được, nên dù biết rõ thánh chỉ là sai lầm, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn không thể không lựa chọn mà vâng theo.
Cũng chính vì vậy, nên khi Gia Luật Nhân Tiên nhận được thánh chỉ thứ 4, rốt cuộc không chịu nổi áp lực, bắt đầu tập kết đại quân tấn công cửa Cổ Bắc. Hơn nữa lần này không hề làm dáng như lần trước, mà là thật sự tấn công lớn, dồn sức đánh. Điều này làm cho quân Tống bị vây phòng thủ một phương chịu áp lực rất lớn. Nhưng bọn họ dựa vào tường thành và hỏa dược đã tạo cho quân Liêu thương vong lớn, nhưng vì cái gọi là giết địch một ngàn bản thân cũng thương tổn tám trăm, quân Tống bên trong thành cũng chết không ít. Cuối cùng Dương Hoài Ngọc không thể không mạo hiểm thả vài khinh khí cầu lên trên, mang theo một số quân Tống thừa dịp đêm tối bay đến chỗ quân Liêu, đợi sau khi rơi xuống đất, đội quân Tống đó lập tức tìm được Vương Thiều, thông qua y cầu viện với triều đình.
Trước mắt đại quân Dương Hoài Ngọc bị bao vây, dựa theo suy đoán của đám người Triệu Húc, cũng biết Dương Hoài Ngọc hẳn là tự biết bảo vệ thực lực, nên ngược lại không gấp quá. Nhưng bây giờ nhận được lời cầu cứu của Dương Hoài Ngọc, tin tức này sau khi tới kinh thành, lại dẫn tới một hồi hỗn loạn trên triều đình. May mắn Triệu Húc đã biết trong tay Triệu Nhan có binh lực có thể cứu viện Dương Hoài Ngọc, nên lập tức viết thư cho Triệu Nhan, thúc giục hắn nhanh xuất binh.
Nhưng không đợi Triệu Húc gửi thư đi, chợt nhận được một tin tức xấu làm y lại hộc máu. Cũng chính vì tin tức này, làm cho y vốn là người bệnh, sức khỏe vốn rất yếu lại bị đả kích, cả người lập tức nằm trên giường không dậy nổi, thậm chí không thể xuống giường vài ngày liền.
Nửa tháng trước khi Triệu Húc nhận được tin xấu này, Gia Luật Nhân Tiên suất lĩnh đại quân đang tấn công mạnh ở cửa Cổ Bắc. Dương Hoài Ngọc dựa vào nơi hiểm yếu liên tiếp đánh lùi vài chục lần tấn công của Gia Luật Nhân Tiên. Hai bên đều vì thế trả giá thương vong không hề nhỏ, nhưng nói tóm lại vẫn là Đại Tống chiếm tiện nghi. Dù sao Đại Tống là bên phòng thủ, có thể mượn lực lượng tường thành mà giết quân Liêu, hơn nữa còn có vũ khí hỏa dược để sử dụng, mang đến cho quân Liêu thương vong không nhỏ.
Nhưng dù cho là như thế, đám người Dương Hoài Ngọc lại không có bất kì cảm giác thoải mái nào. Bởi vì họ nhận được tin tức, bên trong Liêu quốc ở phương Bắc cửa Cổ Bắc lại phái một đội quân đến, chuẩn bị tấn công đằng sau cửa Cổ Bắc. Đến lúc đó đại quân của Gia Luật Nhân Tiên giáp Nam Bắc công, Dương Hoài Ngọc cũng không nắm chắc có thể bảo vệ cửa Cổ Bắc. Đây cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu ông cầu viện triều đình, vì tình huống này sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra.
Quân Liêu hôm nay công thành lại bị đánh lui, Dương Hoài Ngọc và Hô Diên Khánh lê tấm thân mệt mỏi từ trên đầu thành xuống, mấy ngày nay quân Liêu như điên rồi vậy, không để ý thương vong vẫn công thành, làm bọn họ không dám có chút buông thả nào, nên mỗi ngày đều lên tường thành chỉ huy. Điều này cũng làm cho bọn họ mệt mỏi nhiều, nhưng bọn họ tin chắc, Gia Luật Nhân Tiên đối diện khẳng định càng mệt hơn bọn họ, hơn nữa càng thêm đau lòng, vì quân Liêu thương vong nhiều hơn quân Tống.
- Nói chung, ta hiểu rồi!
Hô Diên Khánh đang đi xuống tường thành bỗng nhiên dừng lại, sau đó kích động lôi kéo cánh tay của Dương Hoài Ngọc. Vừa rồi y bỗng nhiên lóe lên một suy nghĩ, cuối cùng đã hiểu vì sao Gia Luật Nhân Tiên không để ý thương vong mà tấn công bọn họ như vậy.
- Ngươi hiểu gì?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!