Chương 717
Triệu Nhan lui về Cổ Bắc Khẩu, lập tức dựa vào phòng tuyến mười sáu châu Yến Vân ở phía bắc Trường Thành tiến hành cải tạo và củng cố, vốn phòng tuyến Trường Thành chỉ dùng để phòng ngừa dân tộc du mục phương bắc, nhưng từ khi mười sáu châu Yến Vân bị Liêu quốc chiếm cứ, Trường Thành đã bị Liêu quốc cải tạo một chút, biến thành phòng tuyến phòng ngự Tống quốc, đương nhiên phòng tuyến này bình thường sẽ không dùng đến, nhưng Liêu quốc vì phòng ngừa vạn nhất vẫn tiến hành cải tạo, hiện tại phòng tuyến này lại rơi vào tay Tống quốc, lại được cải tạo lần nữa.
Đoạn phòng tuyến Trường Thành này gần như là chủ thể của Trường Thành đời sau, tuy răng không đến ngàn dặm, nhưng chiều dài cũng vẫn hết sức kinh người, hơn nữa có nhiều chỗ Trường Thành cũng đã rách nát không chịu nổi, lúc trước Gia Luật Nhân Tiên chính là từ trong một đoạn đã hư hao của phòng tuyến mà tập kích sau lưng bọn Dương Hoài Ngọc, đối với Trường Thành đã hư hao, Đại Tống tạm thời cũng không có tài lực tu bổ, cho nên Triệu Nhan chỉ có thể tận lực sử dụng phòng tuyến Trường Thành, khiến nó hình thành lực lượng phòng ngự nhất định, dù sao Liêu quốc hiện tại tuy rằng xem lực lượng xuôi nam chưa vực dậy được, nhưng thế sự không có gì tuyệt đối, cho nên Triệu Nhan cũng không dám có chút sơ suất.
Hôm nay Triệu Nhan đi tới một phòng tuyến Trường Thành ngoài hai mươi dặm phía tây bắc Cổ Bắc Khẩu, nơi này là nơi năm đó Bắc Tề xây dựng cải tạo, chỉ có điều đã trải qua mấy trăm năm mưa gió, khiến cho đoạn Trường Thành cũng đã sụp đổ, lúc trước Gia Luật Nhân Tiên cũng chính là từ nơi này lẻn vào mười sáu châu Yến Vân, có bài học này, Triệu Nhan dĩ nhiên sẽ không lơ là lỗ hổng phòng tuyến, cho nên hôm nay hẳn tự mình đến tuần tra một chút, định tạm thời tu bổ đoạn Trường Thành một chút, ít nhất cũng phải xây dựng một tòa phong hoả đài, miễn cho ngày sau bị kẻ thù từ nơi này lẻn đến Đại Tống lần nữa.
- Điện hạ, đỉnh núi này vừa vặn ở vào giữa đoạn Trường Thành bị sập, hơn nữa †âầm nhìn cũng rộng rãi trống trải, có thể thấy rõ phần lớn đoạn Trường Thành này, mặt khác địa thế đỉnh núi cũng có chút hiểm yếu, trên đỉnh núi lại có nước suối chảy xuống, nếu chúng ta ở nơi này kiến tạo một tòa phong hoả đài, trong đó đóng quân chừng trăm tướng sĩ, hẳn là có tác dụng cảnh giới!
Lúc này Dương Hoài Ngọc chỉ vào một ngọn núi cách đó không xa mở miệng nói.
Nghe được Dương Hoài Ngọc nói thế, theo sau Triệu Nhan là Hô Diên Bình, Hô Diên Khánh và tướng lĩnh cũng đánh giá ngọn sơn phong cách đó không xa. Cuối cùng mỗi người đều phát biểu cái nhìn của mình, tổng thể ý kiến đều không khác nhau lắm, cũng đều cùng công nhận phán đoán của Dương Hoài Ngọc, đồng ý kiến tạo phong hoả đài ở chân núi.
Đối với những chuyện mang tính chuyên môn hệ trọng này, Triệu Nhan luôn luôn rất ít xen miệng, dù sao những người Dương Hoài Ngọc là chuyên gia khẳng định trong lĩnh vực này sẽ mạnh hơn hắn rất nhiều. Cho nên khi hắn nhìn thấy đại bộ phận tướng lĩnh đều đồng ý, cũng liền gật gật đầu, sau đó lại dẫn người đi vòng quanh đoạn Trường Thành bị sập, bọn họ đi mang theo người phụ trách vẽ bản đồ và chế tác sa bàn, về sau toàn bộ địa hình mười sáu châu Yến Vân đều chế thành bản đồ và sa bàn đưa đến kinh thành.
Tuy nhiên cũng đúng lúc này, đám người Triệu Nhan chợt nghe sau lưng truyền đến một trận vó ngựa dồn dập, khi bọn họ quay đầu, lại nhìn thấy một đoàn nhân mã từ phía sau đang chạy tới, may mắn đường nơi này tuy rằng không dễ đi nhưng ít ra so với đường núi dễ dàng hơn, ngựa chạy nhanh cũng không cần lo lắng rơi vào trong vách núi.
- Phía trước là tướng sĩ trong quân, tuy nhiên phía sau cũng không phải quân nhân. Sao nhìn có vẻ giống Nội thị trong cung vậy nhỉ?
Lúc này Hô Diên Khánh cặp mắt sắc bén bỗng nhiên cau mày mở miệng nói, lúc này Triệu Nhan bọn họ cũng nhìn thấy, trong đội ky sĩ kia có mấy người mặc trang phục nội thị, thoạt nhìn hình như là thái giám trong cung.
Ngay khi bọn Triệu Nhan thấy đang cảm thấy kì lạ, đội nhân mã cũng rất nhanh đi tới trước mặt bọn họ, rõ ràng trong đội ngũ có mấy nội thị. Triệu Nhan cũng kinh ngạc cực kỳ, lập tức không kìm nổi kêu lên:
- Lão Hoàng. Sao ông lại chạy tới đây?
Cầm đầu đám nội thị là người quen cũ của Triệu Nhan, Hoàng Ngũ Đức, vài năm không gặp, đối phương thoạt nhìn già đi rất nhiều, tóc trở nên một mảnh tuyết trắng, trên mặt cũng đầy nếp nhăn, tuy nhiên tinh thần cũng rất tốt, hơn nữa ngồi trên lưng ngựa bất động không lắc lư, xem ra sức khỏe cũng không tệ, chỉ có điều lưng lại hơi hơi có chút còng xuống rồi.
Hoàng Ngũ Đức nhìn thấy Triệu Nhan, trên mặt cũng lộ ra nụ cười chân thành, nhìn mặt y khi cười nếp nhăn đều co lại thành một đóa hoa rồi, lúc này nhảy xuống ngựa hướng về Triệu Nhan hành lễ nói:
- Lão nô tham kiến Điện hạ, Bệ hạ phái lão nô tiến đến gặp Điện hạ có chuyện quan trọng bẩm báo!
- Không cần đa lễ!
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot hoặc truyen.azz thì mới có bản full đầy đủ vì bên các site khác copy bị thiếu phần ẩn và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.
Kỳ thật cho dù Hoàng Ngũ Đức không nói, Triệu Nhan cũng có thể đoán được đối phương được Triệu Húc phái tới đấy, chỉ có điều Hoàng Ngũ Đức cũng chỉ nói là có chuyện quan trọng, nhưng không có nói là chuyện quan trọng gì, xem ra là không tiện cho đám người Dương Hoài Ngọc biết, điều này cũng làm cho Triệu Nhan có chút tò mò, vì thế liền nói một tiếng với đám người Dương Hoài Ngọc, sau đó dẫn theo Hoàng Ngũ Đức đi vào bên cạnh một ngọn núi nhỏ, nơi này bốn phía trống trải, phía dưới lại có thị vệ trông coi, căn bản không cần lo lắng người khác nghe được bọn họ nói chuyện.
Chỉ thấy Hoàng Ngũ Đức lúc này hít một hơi thật sâu, sắc mặt cũng trở nên có chút nghiêm túc nói:
- Khởi bẩm Điện hạ, Bệ hạ phái lão nô tiến đến đưa tới một đạo khẩu dụ cho Điện hạ, hy vọng có thể để ngài trở về kinh thành sớm một chút, tuy nhiên Bệ hạ cũng không muốn ép ngài, cho nên ngài nếu không muốn trở về, Bệ hạ cũng sẽ không cưỡng cầu.
Nghe được Triệu Húc hạ khẩu dụ, điều này làm cho Triệu Nhan cũng hơi sửng sốt, sau một lát mới mở miệng nói:
- Vì sao đại ca muốn bảo ta trở về, có phải trong kinh thành đã có chuyện gì xảy ra hay không?
- Việc này... Chỉ thấy Hoàng Ngũ Đức do dự một chút, tiếp theo mới rốt cuộc cắn răng nói:
- Điện hạ, vốn chuyện này Bệ hạ không cho lão nô nói cho ngài, chỉ có điều lão nô cảm thấy ngài vẫn nên biết chuyện này sớm một chút thì thỏa đáng hơn. Bệ hạ vốn bệnh nặng, vẫn không thể khôi phục, ngược lại khiến cho bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng, hiện tại đã không thể vào triều rồi, cho nên Bệ hạ muốn bảo ngài trở về giúp Bệ hạ để ý triều chính!
- Cái gì?
Triệu Nhan nghe đến đó cũng chấn động, đối với việc Triệu Húc sinh bệnh, hắn cũng biết một chút, chỉ có điều hắn vẫn cho là Triệu Húc bởi vì tức giận sinh bệnh, cũng không nghiêm trọng gì, hơn nữa Tào Dật và Trực Lỗ Cổ cũng đều ở kinh thành, cho nên hắn nghĩ đến bệnh sớm đã được trị khỏi rồi, lại không nghĩ rằng bệnh của y không tốt, ngược lại càng trở nên nghiêm trọng như vậy.
- Bệ hạ vốn bệnh tình cũng không nghiêm trọng gì, Tào lão thần tiên cũng đã nói, chỉ cần ngài ấy có thể tĩnh tâm tĩnh dưỡng một thời gian ngắn, thân thể liền có thể khôi phục, nhưng trong khoảng thời gian này sự tình thật sự nhiều quá, đầu tiên là thu phục quân đội của Yến Vân bị vây khốn, tiếp theo lại là Ma Ni Giáo và 'Tây Hạ làm bậy tác loạn, đều cần Bệ hạ tự mình xử lý, kết quả làm bệnh tình trở nặng, từ khi lão nô rời khỏi kinh thành, Bệ hạ cũng đã không cách nào xuống giường được rồi.
Lúc này Hoàng Ngũ Đức lại bổ sung thêm, trên mặt cũng lộ ra vài phần vẻ đau thương, Y nhìn Triệu Húc lớn lên, nhưng hiện tại sức khỏe Triệu Húc không ngờ. còn không bằng một người già như ông ấy.
- Được, ta lập tức trở về!
Triệu Nhan liền lập tức đáp ứng, Triệu Húc không chỉ là đại ca của hắn, đồng. thời cũng là hoàng đế của Đại Tống, bất kể là về công hay về tư, Triệu Nhan cũng không thể mặc kệ, cho nên hắn nhất định phải mau chóng trở lại kinh thành.
Kế tiếp Triệu Nhan lập tức dẫn theo đám người Dương Hoài Ngọc trở lại Cổ Bắc Khẩu, sau khi sắp xếp việc quân sự một chút, lập tức dẫn theo Hô Diên Bình chạy gấp trở lại kinh thành, tuy nhiên Hoàng Ngũ Đức không có cùng hắn trở về, mà được Triệu Nhan phái đi Quảng Châu, đưa đám người Tào Dĩnh từ nơi ấy trở lại kinh thành, bởi vì Triệu Nhan phỏng chừng khi mình trở về đến kinh thành, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể rời khỏi được.
Triệu Nhan suất lĩnh một chỉ hai ngàn người rời khỏi Cổ Bắc Khẩu, một đường hướng tây nam vội vã mà đi, bởi vì lo lắng về bệnh tình Triệu Húc, cho nên dọc theo con đường này Triệu Nhan gần như không nghỉ ngơi, tất cả mọi người cưỡi ngựa một đường chạy như điên, cuối cùng trải qua nửa tháng bôn ba, rốt cuộc đi tới bến cảng Hoàng Hà phía bắc thành Khai Phong, chỉ cần từ nơi này vượt qua Hoàng Hà, lại đi nửa ngày là có thể tới kinh thành.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!