Nghe thấy Triệu Nhan muốn đi Trường quân đội, Thẩm Quát và Trương Tái đều vui vẻ nhìn nhau, kỳ thật bọn họ cũng đều đang đợi Triệu Nhan trở về, bởi chỉ có Triệu Nhan trở về, bọn họ mới có chỗ dựa tinh thần, lại nói tiếp chẳng những Trường quân đội bị người khác nhúng tay vào, học viện bên kia cũng có người muốn nhúng tay, chỉ là học viện không giống Trường quân đội, Trường quân đội là một tổ chức thuộc về triều đình, mà học viện thì lại là của bản thân Triệu Nhan, cho nên người khác muốn nhúng tay vào cũng không dễ dàng gì, điều này khiến tình hình ở học viện tốt hơn nhiều so với Trường quân đội.
Ngay sau đó ba người Triệu Nhan, Trương Tái và Thẩm Quát liền rời khỏi Kỳ Vị Lâu, ngồi xe ngựa đi như bay đến phụ cận sông Thanh Thuỷ ngoài thành, đây vốn là biệt viện của Triệu Nhan, tuy nhiên sau đó Triệu Nhan xây Trường quân đội và học viện ở gần đó, kết quả khiến nơi này dần dần phát triển thành một thành phố vệ tinh của Đông Kinh, một nhà Triệu Nhan đều cảm thấy nơi này quá ồn, cho nên đều dọn đi, biệt viện cũ cũng quyên cho học viện Truy Nguyên, hiện nay cùng với việc khuếch trương của học viện, học viện và biệt viện của Triệu Nhan đã trở thành một, nằm ngang hai bên bờ sông Thanh Thuỷ, thoạt nhìn quả thật là giống một thành trấn nhỏ.
Triệu Nhan đi ngang qua học viện, mơ hồ nghe thấy tiếng đọc sách truyền từ trong học viện, ngoài ra ở trước cửa học viện, người cũng đông như cửi, nơi đó đã hình thành nên một phiên chợ nhỏ, có phòng ốc cố định, những tiểu thương bên trong đang lớn tiếng rao bán gì đó, thoạt nhìn vô cùng náo nhiệt.
Tuy nhiên Triệu Nhan không hề có thời gian dừng lại ở học viện, đi xuyên qua học viện vào Trường quân đội cách đó không xa, hiện giờ là lúc xế chiều, bình thường giờ này chính là giờ Trường quân đội thao luyện, tiếng hò hét của Trường quân đội dù ở rất xa cũng có thể nghe thấy được, tuy nhiên thứ âm thanh quen thuộc này không còn nghe thấy được nữa, mà ngược lại mơ hồ nghe thấy tiếng đọc sách, quả thật là không khác gì với học viện bên cạnh.
Vừa rồi ở ngoài học viện nghe thấy tiếng đọc sách, Triệu Nhan đương nhiên cảm thấy vô cùng vui mừng, nhưng ở ngoài Trường quân đội cũng nghe thấy tiếng đọc sách, hơn nữa lắng tai nghe dường như còn là Luận ngữ, lại khiến hắn tức giận vô cùng, một Trường quân đội đang yên đang lành rõ ràng là nơi để bồi dưỡng tướng lĩnh, lại bị một đám người đọc sách khiến cho không còn ra thể thống gì, thậm chí còn phải đọc cái gì mà sách thánh hiền, lẽ nào trên chiến trường chỉ cần dùng Luận Ngữ là có thể đánh bại được kẻ thù?
Nghĩ đến những điều trên, Triệu Nhan lại càng thêm tức giận, lập tức bước nhanh đến trước cửa Trường quân đội, Trương Tái và Thẩm Quát ở đằng sau cũng vội vàng theo sau, tuy nhiên khi Triệu Nhan đến trước cửa Trường quân đội thì lại sững sờ, bởi vì trước cửa Trường quân đội vẫn luôn có hai thủ vệ trung niên giữ cửa, từng là bộ hạ cũ của Dương Văn Quảng, bởi tính khí quá thối nên không thăng tiến được, cho nên đến Trường quân đội làm thủ vệ, lúc trước khi Triệu Nhan đến Trường quân đội, đã từng bị bọn họ cản lại, sau đó mỗi lần đến Trường quân đội đều có thể thấy đối phương. Hơn nữa cho dù là vậy, Triệu Nhan cũng phải lấy thẻ bài chứng minh thân phận ra mới được vào Trường quân đội, tuy nhiên hôm nay khi hắn đến trước cửa lại phát hiện, thủ vệ trước cửa của Trường quân đội không ngờ lại đổi thành hai sĩ tốt cà lơ phất phơ.
- Đứng lại, Trường quân đội là nơi trọng địa, bất cứ kẻ nào cũng không được tự tiện xông vào!
Tuy nhiên khi hai sĩ tốt cà lơ phất phơ kia nhìn thấy đám người Triệu Nhan, lập tức hét lớn lên, đặc biệt khi bọn họ nhìn thấy Trương Tái ở đằng sau Triệu Nhan, ánh mắt lại càng thêm sáng, ưỡn ngực cầm đao, dường như thật sự có dáng vẻ chấp pháp theo lẽ công bằng vậy, tuy nhiên hai người họ giữ cửa ở Trường quân đội, không thể không biết Trương Tái, hiện giờ bày ra cái dáng vẻ này, đơn giản chỉ là muốn lên mặt với Trương Tái, từ đó có thể biết bọn họ khẳng định cũng là người mà tên Phùng Khoáng kia an bài.
- Điện hạ, thủ vệ cũ bởi vì quá mức tận trách, từng ngăn Phùng Khoáng ở ngoài cửa, vì vậy một tháng trước đã bị Phùng Khoáng điều đi chăm ngựa rồi.
Trương Tái không hề ngó ngàng gì hai kẻ giữ cửa, mà thấp giọng nói với Triệu Nhan.
- Cút ngay!
Triệu Nhan lập tức tức giận quát lên với hai tên hộ vệ, hắn đương nhiên là vừa liếc mắt liền nhìn ra hư thực của hai tên thủ vệ này, ngay sau đó liền không hề ngừng bước xông vào Trường quân đội, hai tên thủ vệ đó vốn còn muốn cản lại, nhưng bị thủ vệ bên người Triệu Nhan tát cho vài phát không biết trời đất gì nữa, dù gì thì ai cũng nhìn ra được Triệu Nhan đang nổi nóng, hộ vệ ra tay đương nhiên cũng không cần khách khí.
Chưa tới vài năm, nội bộ Trường quân đội cũng thay đổi rất nhiều, dỡ bỏ đi một vài kiến trúc, tuy nhiên lại tăng thêm càng nhiều kiến trúc mới, may mà kết cấu tổng thể vẫn chưa thay đổi, cho nên Triệu Nhan rất dễ dàng liền tìm ra được khu làm việc của nòng cốt Trường quân đội, nơi đây là nơi làm việc của tất cả các nhân viên quản lý của Trường quân đội, Phùng Khoáng sau khi đuổi được Trương Tái, nơi đây khẳng định sẽ trở thành địa bàn của gã, cho nên Triệu Nhan liền đến thẳng đây để tìm đối phương.
Tuy nhiên khiến Triệu Nhan không nghĩ tới chính là, khu làm việc mà hắn đi đến lại không thấy người, ngược lại vô cùng yên tĩnh, giống như trong các phòng đều không có người vậy, điều này khiến hắn cảm thấy có chút kỳ quái, may mà lúc này có Trương Tái nhắc nhở, những người này có thể đã đi phòng họp để họp, dù gì thì từ sau khi Phùng Khoáng đến, trong Trường quân đội dăm ba bữa liền mở cuộc họp, Trương Tái chính là bị đối phương chèn ép trong những cuộc họp như thế.
Triệu Nhan nghe xong liền lập tức đến đại sảnh hội nghị giữa khu làm việc, quả nhiên vừa đến ngoài cửa, liền nghe thấy bên trong có người cao giọng nói:
- Chu Đồng ỷ mình là nguyên lão Trường quân đội, quả thật là không coi ai ra gì, không ngờ lại không để quy củ Trường quân đội vào mắt, lần này nhất định phải nghiêm trị, nếu không, còn ai sẽ để quy củ của Trường quân đội vào mắt?
Bên trong Phùng Khoáng đang mở cuộc họp cho các nhân viên quản lý của Trường quân đội, nói ra thì từ khi gã đến, liền thay đổi một nhóm lớn quản lý của Trường quân đội, những người cũ trước kia Dương Hoài Ngọc và Trương Tái an bài gần như đều bị điều đi hết, còn lại đều là những người mới mà Phùng Khoáng tìm từ trong quân, những người này đương nhiên cũng nghe theo mệnh lệnh của Phùng Khoáng, cho nên khi gã vừa lên tiếng, lập tức có không ít người phụ hoạ theo, trong đó có người lớn tiếng nói:
- Ta thấy không bằng đuổi tên mãng phu Chu Đồng kia đi là được rồi, Trường quân đội chúng ta không thể giữ lại người như vậy mãi, miễn cho một con sâu làm rầu nồi canh!
Nghe thấy âm thanh gào thét bên trong, Triệu Nhan không nhịn được nữa, lập tức nhấc chân “Ầm” một tiếng đá văng cửa, lập tức khiến cho người bên trong đều hoảng sợ, tất cả đều nhìn về phía cửa, kết quả chỉ thấy Triệu Nhan mang theo Trương Tái và Thẩm Quát vẻ mặt âm trầm đi đến.
Triệu Nhan rời khỏi kinh thành đã nhiều năm, người trong Trường quân đội cũng bị Phùng Khoáng đổi đi hơn nửa, cho nên đa số người trong phòng đều không nhận ra hắn, Phùng Khoáng cũng chưa từng gặp qua Triệu Nhan, tuy nhiên gã liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trương Tái ở phía sau Triệu Nhan, liền trầm mặt xuống quát lớn:
- Trương Tái, ngươi làm gì, không ngờ lại dám đạp cửa lúc bọn ta đang họp, cũng quá không ra thể thống gì rồi!
- Hừ, cửa là bổn vương đá, ngươi chính là cái tên Phùng Khoáng gì đó?
Không đợi Trương Tái mở miệng, Triệu Nhan liền hừ lạnh một tiếng nói, hắn rất ít khi tức giận như hiện giờ, chỉ là vừa rồi nghe thấy không ngờ đối phương còn muốn đuổi Chu Đồng đi, ngoài ra Trường quân đội cũng bị chúng khiến cho chướng khí mù mịt, cho nên mới không kìm nổi mà một cước đá văng cửa.
Phùng Khoáng cũng không phải kẻ ngốc, vừa nghe thấy Triệu Nhan tự xưng là bổn vương, cũng liền hoảng sợ, lại nhìn Trương Tái và Thẩm Quát đều đứng sau lưng Triệu Nhan, lần này cho dù gã có ngu ngốc hơn đi nữa cũng đoán ra được thân phận của Triệu Nhan, tuy nhiên đây cũng là nguyên nhân khiến gã sợ đến toàn thân run lẩy bẩy, ngay sau đó vội vàng tiến lên mấy bước đến trước mặt Triệu Nhan hành lễ nói:
- Hạ quan bái kiến Lăng Vương Điện hạ!
Nhìn thấy Phùng Khoáng chủ động hành lễ, những người khác trong đại sảnh cũng đều kịp phản ứng, toàn bộ liền đứng dậy hành lễ, tuy nhiên Triệu Nhan lại hừ lạnh một tiếng, lúc này liền bước lớn đến giữa đại sảnh, sau đó quét mắt nhìn những người trong đại sảnh, không ngờ chẳng thấy một ai quen mặt, điều này khiến hắn càng thêm phẫn nộ, liền chỉ vào Phùng Khoáng quát:
- Phùng Khoáng, những người khác trong Trường quân đội đâu?
- Cái này…
Phùng Khoáng tuyệt đối không ngờ Triệu Nhan lại về vào lúc này, gã biết ngay cả Lã Huệ Khanh cũng không dám trêu chọc Triệu Nhan, chớ nói chi là một nhân vật quèn như gã, cho nên nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, sợ là mình lỡ không cẩn thận sẽ chọc giận đối phương, tuy nhiên gã lại không biết, hiện giờ Triệu Nhan đã bị gã chọc đến lửa giận ngút trời rồi.
- Hừ! Không nói gì, có phải là những người kia đều bị ngươi tìm lý do điều đi rồi không!
Triệu Nhan lại lần nữa hừ lạnh nói, vừa nãy hắn đã biết chuyện của Trường quân đội từ miệng của Trương Tái, hiện giờ đương nhiên là biết rõ mà còn cố hỏi.
Nghe thấy Triệu Nhan ngữ khí không tốt, hơn nữa đối phương lại cùng Trương Tái đến, Phùng Khoáng cũng đoán ra được Triệu Nhan đã biết chuyện ở Trường quân đội rồi, hiện giờ khẳng định là đến để tìm mình hỏi tội, điều này khiến Phùng Khoáng hoảng loạn ở trong lòng, tuy nhiên lúc này gã cũng không suy nghĩ được gì, liền cắn răng nói:
- Điện hạ, những năm nay Trường quân đội vẫn luôn do triều đình chấn chỉnh, có những người không phù hợp bị điều đi cũng là chuyện rất bình thường!
- Hay cho một chuyện rất bình thường, những người lúc đầu ta đích thân lựa chọn gần như không chừa lại một ai, nói như vậy, mắt nhìn của ngươi còn tốt hơn của bổn vương!
Triệu Nhan mặt lạnh mở miệng nói, lúc này hắn đã cưỡng chế làm cho mình tỉnh táo lại rồi, tuy nhiên lửa giận trong ngực lại không ít đi chút nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!