Triệu Nhan thấy trong Trường quân đội ngay cả một người cũ cũng không có, thậm chí ngay cả hộ vệ giữ cửa cũng bị Phùng Khoáng thay đi, liền tức giận đến không thể kìm chế được, lập tức cho Trương Tái triệu tập những bộ hạ cũ bị Phùng Khoáng điều đi trở về, chuẩn bị chỉnh đốn Trường quân đội suốt đêm, nhưng khiến hắn không nghĩ tới chính là, tên tiểu tử Phùng Khoáng này không ngờ dám nói Trường quân đội là trọng địa quân sự gì đó, không được tuỳ tiện thay đổi gì đó, điều này khiến hắn tức giận đến suýt chút nữa trực tiếp động thủ đánh người, may mà những năm nay hắn luôn tu thân dưỡng tính, tính tình không còn nóng nảy như trước kia, nếu không Phùng Khoáng nhất định phải nằm mà đi ra.
- Câm miệng, bổn vương thân là Học đốc, muốn chỉnh đốn Trường quân đội còn chưa đến phiên người khác khoa chân múa tay!
Triệu Nhan lúc này nổi giận gầm lên một tiếng, kết quả khiến Phùng Khoáng lần nữa run lẩy bẩy, lập tức cái gì cũng không dám nói nữa, kỳ thật đừng nói là gã, cho dù là Lã Huệ Khanh ở nơi đây, Triệu Nhan cũng là muốn làm gì thì làm cái đó.
Nghe thấy lời của Triệu Nhan, Trương Tái lập tức hưng phấn đáp một tiếng, liền xoay người cho người đi thông báo cho những bộ hạ cũ, tuy nhiên khi Trương Tái vừa đi ra, những người trong đại sảnh liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền đến, ngay sau đó chỉ thấy một người dáng người tráng kiện bước nhanh xông đến, khi nhìn thấy Triệu Nhan cũng liền hô lớn một tiếng rồi tiến lên phía trước nói:
- Điện hạ!
Người tiến vào chính là Chu Đồng vừa cùng Phùng Khoáng ầm ĩ một trận, y vốn đang thao luyện học sinh trên giáo trường, chợt nghe tin Triệu Nhan đến, điều này khiến y bất chấp những điều khác, vội vàng chạy đến, khi nhìn thấy Triệu Nhan quả thật đứng trong đại sảnh, trên gương mặt cũng lộ ra vẻ mừng rỡ, tuy y không sợ Phùng Khoáng, nhưng cũng vô lực ngăn cản đối phương, chỉ có thể trơ mắt nhìn từng huynh đệ bên người bị điều đi, hiện giờ Triệu Nhan đã trở về, y cũng cảm thấy lập tức như có chỗ dựa tinh thần vậy.
- Ha ha, Chu Đồng ngươi không cần đa lễ, nghe nói ngươi và Cốt Đầu đã có hài tử. Lần này ta đến vội, không kịp chuẩn bị lễ vật cho mẹ con họ, lần sau nhất định sẽ bù lại!
Triệu Nhan nhìn thấy Chu Đồng cũng khó có được mà chuyển từ giận thành vui, so với những người khác, Chu Đồng mới thật sự có giao tình vào sinh ra tử với hắn, ngoài ra còn có cha con Cốt Đầu, vốn phụ thân của Cốt Đầu, Cổ Thiên Kiệt cũng nhậm chức trong Trường quân đội, chỉ là sức khoẻ của y không được tốt, lại thêm trong Trường quân đội lại có Phùng Khoáng, cho nên những năm nay Cổ Thiên Kiệt cũng rất ít khi đến Trường quân đội.
- Đa tạ Điện hạ đã nhớ thương, lại nói tiếp Cốt Đầu và nhạc phụ cũng thường xuyên nhắc tới Điện hạ, nếu bọn họ biết Điện hạ trở về, khẳng định cũng sẽ vô cùng vui mừng!
Chu Đồng lập tức đứng lên với vẻ mặt tươi cười, lúc nhìn thấy đám người Phùng Khoáng đang đứng ngây người trong sảnh, y cũng không khỏi có cảm giác hãnh diện.
Phùng Khoáng lúc này cũng nhìn thấy ánh mắt của Chu Đồng, lòng cũng liền run rẩy, gã biết nếu như mà chỉnh đốn Trường quân đội, e là bản thân mình sẽ bị Triệu Nhan đuổi ra khỏi Trường quân đội trước mặt mọi người, điều này khiến gã cảm thấy có một nguy cơ khôn lường, liền suy nghĩ một lát, cuối cùng cắn răng mở miệng nói với Triệu Nhan:
- Điện hạ, hạ quan vẫn còn chuyện quan trọng chưa xử lý, không biết là có thể cáo từ trước được không?
Phùng Khoáng giờ muốn rời đi để đi tìm Lã Huệ Khanh, và nói cho đối phương biết chuyện Triệu Nhan trở về, tuy là với tính cách của Lã Huệ Khanh, sẽ không có khả năng nảy sinh xung đột với Triệu Nhan cho lắm, càng không có năng lực ngăn cản Triệu Nhan tiếp quản Trường quân đội, nhưng chỉ cần Phùng Khoáng có thể trở về báo tin sớm một chút, nói không chừng Lã Huệ Khanh có thể sẽ ra mặt bảo vệ mình, dù gì thì với những việc gã làm ở trong Trường quân đội, Triệu Nhan định cho gã tội danh “Lạm dụng chức quyền” căn bản không hề khó khăn gì.
- Hỗn xược, bổn vương muốn chỉnh đốn Trường quân đội, bất kể người nào có liên quan đến Trường quân đội, đều không được ra ngoài!
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot hoặc truyen.azz thì mới có bản full đầy đủ vì bên các site khác copy bị thiếu phần ẩn và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.
Triệu Nhan lại nghiêm mặt tức giận nói, hắn đương nhiên có thể nhìn ra được chút tâm tư của Phùng Khoáng, tuy nhiên Phùng Khoáng lại là hung thủ chủ yếu khiến cho Trường quân đội chướng khí mù mịt, hắn đương nhiên không dễ dàng thả đối phương đi như vậy.
Nghe thấy Triệu Nhan chẳng những không đồng ý cho gã rời khỏi, hơn nữa còn khiển trách gã, điều này khiến mặt Phùng Khoáng lập tức trở nên trắng bệch, bởi gã biết Triệu Nhan định sẽ không chừa lại mặt mũi cho ai cả, hôm nay sợ là gã sẽ chạy trời không khỏi nắng rồi.
Kế tiếp Triệu Nhan hùng hùng hổ hổ ngồi trong sảnh, Chu Đồng ngồi một bên bồi hắn nói chuyện, đợi Trương Tái triệu tập người đến, còn về đám người Phùng Khoáng thì đứng không phải mà ngồi cũng không phải, người nào người nấy đều thấp thỏm lo âu, chỉ có một vài người có thể giữ được sự trấn tĩnh, bởi lúc trước họ vẫn duy trì được lập trường, không hề dựa vào Phùng Khoáng, tuy là lúc trước không ít lần bị làm khó làm dễ, nhưng hiện giờ xem ra là cũng đáng.
Đợi cho đến canh hai, lúc này Trương Tái mới mang theo một đám người vội vã đến đại sảnh, những người này vào đến đại sảnh nhìn thấy Triệu Nhan, cũng đều lộ ra vẻ vui mừng như Chu Đồng lúc nãy, sửng sốt một lúc sau đó mới cùng tiến lên hành lễ nói:
- Tham kiến Học đốc!
- Ha ha, không cần đa lễ, khoảng thời gian này bổn vương không ở đây, để mọi người phải uỷ khuất rồi!
Chỉ thấy lúc này Triệu Nhan đứng dậy, sau đó đích thân nâng những người ở phía trước lên nói, trên gương mặt cũng lộ ra vẻ cảm thán.
Lời của Triệu Nhan tuy không nhiều, nhưng cái câu cuối cùng kia “Để mọi người phải uỷ khuất rồi”, lập tức được mọi người hưởng ứng, những năm này bọn họ không ít lần bị đám người Phùng Khoáng này chèn ép, có vài người còn vì tức giận mà sinh bệnh nặng, tuy nhiên hiện giờ nghe thấy câu nói này của Triệu Nhan, cũng khiến họ bỗng cảm thấy những uỷ khuất lúc trước phải chịu cũng không uổng phí.
An ủi những người cũ của Trường quân đội mà Trương Tái dẫn đến xong, ngay sau đó Triệu Nhan liền nghiêm mặt, trực tiếp xoá đi chức vụ của Phùng Khoáng trong Trường quân đội, sau đó không chút lưu tình cắt chức toàn bộ những người mà Phùng Khoáng an bài trong Trường quân đội, còn về những chức vị trống thì đương nhiên sẽ do những người mà Trương Tái mang đến bù vào, ngoài ra đối với những quy định không hợp lý trong Trường quân đội cũng đều xoá sạch, cần khôi phục thì khôi phục, cần sửa đổi thì sửa đổi, điều này khiến mọi cố gắng lúc trước của Phùng Khoáng đều tan thành bọt biển.
Đối với hành động chỉnh đốn Trường quân đội triều đình nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán của Triệu Nhan, đám người Phùng Khoáng ngay cả một câu cũng không dám nói, dù gì thì Triệu Nhan cho dù là trên thân phận hay là trên chức vị, đều không phải người mà những kẻ như bọn họ có thể so được, cho nên cuối cùng bọn họ cũng chỉ đành chấp nhận hiện thực, trong đó Phùng Khoáng bị Triệu Nhan dùng tội danh lạm dụng chức quyền tống vào Hình bộ, với việc gã làm xằng làm bậy trong Trường quân đội, khẳng định là sẽ không thiếu hình phạt bị lưu đày.
Triệu Nhan vừa mới trở về, lập tức dùng thủ đoạn lôi đình vạn quân chỉnh đốn Trường quân đội, tin tức này trong chớp mắt liền truyền khắp kinh thành, trong đó có không ít người đều cảm thấy vô cùng hoảng sợ, ví dụ như Lã Huệ Khanh cùng với vây cánh của gã, tuy nhiên đa số đều duy trì thái độ dò chừng đối với việc Triệu Nhan trở về, bọn họ muốn nhìn xem Triệu Nhan trở về rốt cuộc có dự tính gì, như vậy mới có thể đưa ra quyết định cho bước tiếp theo.
Thời gian một đêm không thể nào khiến Trường quân đội hoàn toàn khôi phục lại, tuy nhiên những việc này căn bản không cần Triệu Nhan quan tâm, hắn chỉ cần xử lý xong đám người Phùng Khoáng, khôi phục chức vị của đám người Trương Tái, thì đương nhiên sẽ khiến Trường quân đội dần dần trở lại quỹ đạo cũ.
Cũng chính vì vậy, cho nên sáng sớm hôm sau, Triệu Nhan lại lần nữa tiến cung thăm Triệu Húc, có lẽ là bởi vì nguyên nhân Triệu Nhan trở về, khiến tâm trạng Triệu Húc không tệ, cho nên hôm nay khi Triệu Nhan gặp lại y, cảm thấy khí sắc của Triệu Húc khá hơn một chút, lập tức mở miệng cười nói:
- Khí sắc của đại ca tốt hơn hôm qua nhiều, cứ theo tốc độ khôi phục này, hẳn là sẽ không mất bao lâu là có thể bình phục lại được rồi.
- Ha ha, ta không dám mơ tưởng sẽ hoàn toàn bình phục, chỉ cần cho ta có thể tự mình đi lại được, không cần ngày ngày nằm trên giường là được rồi, dù sao thì ở trong tẩm cung này quả thật là quá buồn chán!
Triệu Húc nghe thấy lời của Triệu Nhan thì lại cười khổ nói, y nằm trên giường đã mấy tháng rồi, lại không thể quan tâm đến chính vụ, cho nên đối với y mà nói, ngày nào cũng hết sức khô khan buồn tẻ.
- Thân thể của đại ca vẫn còn suy yếu, tuy đã là mùa xuân, nhưng bên ngoài nhiệt độ vẫn còn hơi thấp, cho nên đại ca không thích hợp để ra ngoài, tuy nhiên đợi khi thời tiết bên ngoài ấm áp lên, đến lúc đó đệ sẽ nghĩ cách đưa đại ca ra ngoài đi vài vòng, như vậy cũng có thể đổi gió.
Triệu Nhan lại cười mở miệng nói, đồng thời trong trong đầu cũng bắt đầu suy nghĩ xem mình nên làm thế nào để chế tác ra một cái xe lăn, đến lúc đó cũng tiện để đẩy Triệu Húc ra ngoài đi vài vòng.
- Ha ha, vẫn là tam đệ có tâm, đợi khi thời tiết ấm áp, đệ nhất định phải đưa ta ra ngoài đi vài vòng, ngày nào cũng nằm trong này khiến ta sắp điên lên rồi.
Triệu Húc nghe thấy lời của Triệu Nhan mắt cũng sáng lên, sau đó cười lớn mở miệng nói.
Cùng Triệu Nhan nói chuyện phiếm vài câu, chỉ thấy lúc này Triệu Nhan do dự một lát, sau đó nói lại cho Triệu Húc nghe chuyện mình ngày hôm qua chỉnh đốn Trường quân đội, tuy nhiên Triệu Húc không hề để ý chút nào mà nói:
- Tam đệ, Trường quân đội vốn do đệ chưởng quản, cho nên đệ muốn xử lý người của Trường quân đội như thế nào thì ta cũng sẽ không dò hỏi, chỉ cần mỗi năm mọi người có thể cung cấp được một nhóm tướng lĩnh ưu tú cho quân đội là được rồi!
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!