Theo mùa xuân đến, thời tiết cũng dần dần trở nên ấm áp, ngày cũng càng lúc càng dài, thời tiết quang đãng càng ngày càng nhiều, đây vốn là một ngày tốt để chơi xuân, đáng tiếc Triệu Nhan lại bất đắc dĩ quay đầu nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, sau đó cúi đầu thở dài tiếp tục xử lý chính vụ trong tay.
Đây đã là ngày thứ ba Triệu Nhan đảm nhiệm nhiếp chính, tuy chỉ 3 ngày ngắn ngủi nhưng hắn lại cảm thấy dài như ba năm vậy, mỗi ngày đều có vô số chính vụ đang đợi hắn xử lý, có thể nói là từ sáng sớm mở mắt cho đến trước khi nhắm mắt ngủ vào buổi tối, hắn gần như là không có thời gian rảnh rỗi nào, thậm chí đi nhà vệ sinh cũng phải chạy đi, sợ sẽ lãng phí thời gian.
Kỳ thật vào ngày hôm sau, Triệu Nhan đã cảm thấy có chút hối hận khi đáp ứng giúp Triệu Húc gánh vác chính vụ Đại Tống, đáng tiếc lúc này hối hận cũng đã muộn, ngoài ra hiện giờ Đại Tống đang vào buổi rối loạn, lại thêm sau khi Triệu Húc bệnh, rất nhiều chính vụ đều bị dồn lại, đều phải nhanh chóng xử lý, cho nên mới đầu khẳng định sẽ phải bận rộn một chút, tuy nhiên điều này cuối cùng đã khiến Triệu Nhan cảm nhận được nỗi gian khổ của Triệu Húc, khó trách lúc trước Triệu Húc là người khoẻ mạnh như vậy, nhưng sau khi đăng hoàng vị chưa được mấy năm liền bệnh nặng đến thế, hẳn là sức khoẻ của y cũng chính vì bị những chính vụ nặng nề này khiến cho suy sụp, còn về bị tức đến thổ huyết e là cũng chỉ là một kíp nổ.
Lại là một ngày vất vả cả ngày trời, những chính vụ được dồn lại cuối cùng cũng xử lý được hơn phân nửa, còn lại hẳn là vẫn cần phải bận rộn mấy ngày nữa, điều này đối với Triệu Nhan mà nói cũng xem như là một tin tốt, nhìn thấy sắc trời bên ngoài đã tối hẳn, Triệu Nhan lúc này mới thu dọn đồ đạc rời khỏi Chính sự đường, lúc này đã là canh hai rồi.
Triệu Nhan ngồi xe ngựa ra khỏi hoàng cung, hoạt động về đêm của thành Đông Kinh lại chỉ vừa mới bắt đầu, trên đường người đi đường đi tới đi lui quả thật còn nhiều hơn so với ban ngày, hai bên đường tiếng rao bán giòn giã, thu hút những người đi đường thường xuyên dừng lại mua chút đồ vật yêu thích. Nhìn thấy bức tranh náo nhiệt bên ngoài này, khoé miệng Triệu Nhan cũng không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.
Lúc xe ngựa đi ngang qua Kỳ Vị lâu, Triệu Nhan cho người đi vào gói chút đồ ăn về nhà, bởi vì Tào Dĩnh các nàng đều chưa từ Quảng Châu trở về, cho nên trong nhà chỉ có một mình Triệu Nhan, ngoài ra còn có những lão nhân như lão Phúc, trong phủ cũng không có đầu bếp giỏi, cho nên mỗi ngày Triệu Nhan đều gói thức ăn từ Kỳ Vị lâu về nhà, dù sao thì cũng tiện đường.
Kỳ Vị lâu vốn là sản nghiệp trong phủ Triệu Nhan. Quản sự cũng là người trong phủ Triệu Nhan, cho nên đã sớm chuẩn bị xong đồ ăn cho Triệu Nhan, đồng thời còn tự mình đưa đến xe, Triệu Nhan cũng mỉm cười nói chuyện phiếm với đối phương vài câu, sau đó mới chuẩn bị rời khỏi.
Tuy nhiên cũng đúng vào lúc này, bỗng nhiên chỉ thấy có hai người đi ra từ Kỳ Vị lâu, đồng thời nhanh bước đến trước xe ngựa Triệu Nhan, điều này khiến hộ vệ bên cạnh Triệu Nhan giật mình, vội vàng rút binh khí tiến lên, tuy nhiên chỉ thấy hai người này cất cao giọng nói:
- Tam Ti Sứ Tăng Bố, Quân Khí Giám Chương Đôn, bái kiến Lăng Vương điện hạ!
- Tăng Bố? Chương Đôn?
Nghe thấy tên và chức vị của hai người bên ngoài, Triệu Nhan ở trong xe ngựa cũng không khỏi sửng sốt, liền mở cửa xe nhìn về phía trước, nhờ ánh đèn trong Kỳ Vị lâu, có thể nhìn thấy hai người trung niên tuổi xấp xỉ nhau đứng trước xe, trong đó người bên trái dáng người cao lớn, tướng mạo đường đường, vẻ mặt kiên nghị, người bên phải dáng người như ngọc, tướng mạo tuấn mỹ, tuy đã quá 40, nhưng khí chất lại phóng khoáng, cho dù là mặc thường phục, nhưng thoạt nhìn lại có cảm giác tiên phong đạo cốt.
Hai người này Triệu Nhan đều biết, người bên trái thân hình cao lớn kia chính là Tăng Bố, hiện đang đảm nhiệm chức Tam Ti Sứ, chủ quản tài chính của Đại Tống, tương đương với Bộ trưởng tài chính của hậu thế. Còn về người tướng mạo tuấn mỹ kia thì là Chương Đôn, tiếp quản Quân Khí Giám sau khi Tô Tụng rời khỏi, hai người này lúc đầu đều là người thân tín dưới tay Vương An Thạch, sau này Vương An Thạch đoạn tuyệt với Lã Huệ Khanh, hai người họ vẫn kiên quyết ủng hộ Vương An Thạch, nháo cùng Lã Huệ Khanh khiến gã rất không vui, khiến cho sau khi Vương An Thạch bị bãi quan, Lã Huệ Khanh được phong làm tể tướng, bọn họ cũng liên tiếp bị chèn ép, nếu không có gì bất ngờ, hẳn là không lâu nữa sẽ bị giáng chức rời kinh.
Nghĩ đến tình cảnh hiện nay của hai người Tăng Bố và Chương Đôn, trên mặt Triệu Nhan cũng lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm, lập tức phất tay bảo hộ vệ lui ra, hai người Tăng Bố và Chương Đôn cũng liền vội vàng tiến lên, lúc này Triệu Nhan mới mở miệng nói:
- Tằng Kế tương và Chương Phán giám cớ sao lại chặn xe ngựa của bổn vương?
Tam Ti còn được gọi là Kế Tỉnh, mà Tam Ti Sứ thì chưởng quản tài chính thiên hạ, về địa vị thì gần bằng tham chính tri sự, cho nên còn được mọi người gọi là Kế tương, cho nên Triệu Nhan mới gọi Tăng Bố là Tằng kế tương, chỉ là ngày tháng mà Tăng Bố phải trải qua chẳng dễ chịu gì, nghe nói Lã Huệ Khanh đã phái người vào Tam Ti, tước đi quyền lực trong tay Tăng Bố, bước tiếp theo hẳn là sẽ giáng chức y ra khỏi kinh.
- Điện hạ, hai người chúng ta có chuyện quan trọng cần thương lượng, không biết có thể lên xe nói hay không?
Chỉ thấy Tăng Bố mở lời trước, Tăng Bố thân là Tam Ti Sứ, vốn là rất có khả năng có thể vào làm tướng trong Chính sự đường, sau này sau khi Vương An Thạch rời khỏi, phái cải cách tan rã, có một bộ phận tương đối dựa vào Lã Huệ Khanh, nhưng y lại kiên quyết vạch rõ giới hạn với Lã Huệ Khanh, hiện giờ đã trở thành nhân vật đứng đầu một phái khác của phái cải cách.
Nghe thấy Tăng Bố yêu cầu lên xe ngựa trò chuyện, trên mặt Triệu Nhan thoáng qua một nụ cười đầy thâm ý, tuy nhiên hắn lại lắc đầu nói:
- Xe ngựa của bổn vương nhỏ hẹp, nếu Tằng kế tương cùng Chương phán giám cùng lên, e là sẽ chật đến không còn chỗ trống, cho nên nếu hai vị quả thật có chuyện cần thương lượng, không bằng tới biệt viện của bổn vương đi!
Triệu Nhan nói xong liền nở một nụ cười đầy thâm ý với Chương Đôn và Tăng Bố, sau đó đóng cửa xe tiếp tục lên đường, để lại hai người Tăng Bố trên đường lớn, khiến hai người họ trợn mắt há hốc mồm, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Nhìn theo bóng xe ngựa Triệu Nhan rời đi, hai người Chương Đôn cả nửa ngày trời mới phản ứng lại, lúc này chỉ thấy Tăng Bố cười khổ lắc đầu nói:
- Lăng Vương có thể được bệ hạ chọn để đảm nhiệm Nhiếp chính, quả nhiên không dễ lừa gạt như vậy.
- Tử Tuyên huynh, Điện hạ tuy không cho chúng ta lên xe ngựa, nhưng cũng không từ chối thẳng thừng, mà bảo chúng ta tới biệt viện của hắn, huynh xem chúng ta có đi hay không?
Lúc này Chương Đôn mở miệng hỏi, bất quá trên gương mặt của y lại lộ ra vẻ muốn thử, hiển nhiên là muốn đuổi theo xe ngựa của Triệu Nhan, dù sao hiện giờ bọn họ đã không có lựa chọn nào khác nữa.
Tăng Bố nghe thấy lời của Chương Đôn, suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng cắn răng nói:
- Đi! Nhất định phải đi, Lăng Vương đã là cơ hội cuối cùng của chúng ta rồi, bất kể như thế nào cũng không thể để cho Lã Huệ Khanh thực hiện được!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!