Nghe trong phòng Hoàng Ngũ Đức không ngờ có người nói chuyện, trong đó còn có âm thanh nữ tử, điều này làm cho Triệu Nhan cũng hơi sửng sốt, bởi vì Hoàng Ngũ Đức thuở nhỏ lớn lên ở trong cung, người quen biết ở ngoài cung cũng không nhiều, hơn nữa sau khi ông rời hoàng cung, có rất ít người biết hành tung của ông, bình thường cũng không có ai tới thăm ông, cho nên Triệu Nhan nghe được bên trong có người mới cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Lập tức Triệu Nhan đi vào chính sảnh, tiếng nói chuyện bên trong cũng càng thêm rõ ràng, lúc này Triệu Nhan rốt cuộc phân biệt ra được tiếng nói chuyện bên trong hẳn là một nam một nữ, trong đó tiếng nam tử kia khiến hắn cảm thấy vô cùng quen tai, nhưng trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra đối phương là ai, điều này làm cho Triệu Nhan càng thêm kinh ngạc, lập tức cất bước đi vào chính sảnh, kết quả chỉ thấy trước mặt Hoàng Ngũ Đức đang có một nam một nữ trung niên chừng ba mươi tuổi đang nói chuyện cùng y, trong đó nữ tử kia Triệu Nhan nhìn hơi quen mắt, về phần nam tử kia hắn liếc mắt một cái liền nhận ra, đối phương chính là Tiết Lang em trai ruột Tiết Ninh Nhi.
Nhìn thấy Tiết Lang lại ở nơi này, Triệu Nhan cũng kinh ngạc hỏi:
- Tiết Lang, đệ... Đệ không phải ở Hà Bắc ư, trở về lúc nào?
Tiết Lang một mạch nhậm chức tại Hoàng Thành ty, xem như cấp dưới của Hoàng Ngũ Đức, trước kia cũng nhận được không ít chiếu cố, cho nên y ở đây cũng không kỳ lạ, chẳng qua Tiết Lang ngoại trừ mấy năm trước đã trở về một lần, mấy năm nay y vẫn ở Hà Bắc, Triệu Nhan cũng rất lâu không nhìn thấy y rồi, cho nên khi nhìn thấy y ở trong này mới có hơi kinh ngạc.
- Tham kiến Điện hạ!
Tiết Lang nhìn thấy Triệu Nhan tiến vào cũng là lập tức đứng lên nói,
- Lần này đệ nhận được lệnh điều bí mật vào kinh, ai cũng không biết, hôm nay mới vừa tới kinh thành.
- Tham kiến Điện hạ!
Lúc này nữ tử kia cũng đứng lên hành lễ nói, lúc này Triệu Nhan mới chợt nhớ tới, nữ tử này chính là thê tử của Tiết Lang, ba năm trước đây bọn họ cùng đến kinh thành thành hôn, Triệu Nhan và Tiết Ninh Nhi đích thân tham gia hôn lễ của bọn họ. Hơn nữa nữ tử này cũng đồng dạng là người Hoàng Thành ty, xác thực là phụ thân nàng là người Hoàng Thành ty phái đi do thám tây bắc, ở trên thảo nguyên cư ngụ hơn nửa đời người, nữ tử này cũng sinh ra ở trên thảo nguyên, lúc trước Tiết Lang đi thảo nguyên hoàn thành nhiệm vụ, quen biết với nữ tử này. Sau đó giữa hai người thời gian dần qua sinh ra cảm tình, và cuối cùng cưới nàng ta về làm thê tử.
Nghĩ đến đây, Triệu Nhan vội miễn lễ, sau đó lúc này mới ân cần hỏi han:
- Các ngươi tới kinh thành vào lúc nào, nếu tới chỗ lão Hoàng, vì sao không đi thăm tỷ tỷ các ngươi một chút, Ninh Nhi cũng thường xuyên nhắc tới các ngươi?
- Điện hạ, vốn Tiết Lang bọn họ chính là đến thăm hỏi Tiết phu nhân đấy, chẳng qua vừa vặn ở bên ngoài gặp được ta. Vì thế liền đến nơi này của ta ngồi một chút, lại không nghĩ rằng Điện hạ ngài cũng vừa khéo đến rồi!
Đúng lúc này, Hoàng Ngũ Đức cũng chen miệng nói, so với ba năm trước đây, Hoàng Ngũ Đức cũng già nua hơn, thân mình cũng đã gầy vô cùng, lưng còng xuống xem ra giống như thành một bộ xương khô, hơn nữa khẩu vị của ông lại không tốt. Triệu Nhan thật lo lắng ông có vượt qua được mùa đông năm nay không.
- Đúng vậy ạ, chúng đệ vốn định giờ cơm chiều đến gặp tỷ tỷ nói mấy câu. Lại không ngờ vừa vặn gặp được Hoàng công, so sánh với mấy năm trước, Hoàng công thay đổi quá lớn, ta thiếu chút nữa không nhận ra.
Lúc này Tiết Lang cũng mở miệng cười nói, từ sau khi gia nhập Hoàng Thành ty, tính cách lạnh như băng của y đã xảy ra thay đổi rất lớn. Hiện tại thành thân rồi, tính cách trở nên càng thêm ôn hòa, có khi Triệu Nhan cũng không thể tin Tiết Lang trước mắt là thiếu niên lạnh lùng năm đó.
- Ông xem kìa, ngay cả Tiết Lang cũng nói ông thay đổi lớn, vậy mà lão Hoàng ông còn không chịu ăn. Hôm nay ta mang đến cho ông chút cháo, lát nữa ông nhất định phải ăn hết sạch mới được!
Triệu Nhan nghe đến đó lập tức nói, kỳ thật Hoàng Ngũ Đức sở dĩ già nua nghiêm trọng như vậy, cũng không phải thân thể y có bệnh, mà là người bình thường đều già đi cả, chỉ có điều ông là thái giám, tốc độ già yếu so với người bình thường nhanh hơn, hiện tại các cơ quan thân thể ông đã biến chất lợi hại, cho dù là Tào Dật đối với chuyện này cũng không có biện pháp.
- Ha hả, già rồi, thân mình không còn dùng được rồi, lúc ăn cơm cũng không có khẩu vị gì, chỉ sợ bộ dạng này bản thân cũng không chống đỡ được bao lâu!
Lúc này Hoàng Ngũ Đức cũng thoải mái cười nói, nếp nhăn trên mặt vốn nhiều, hiện tại cười như vậy giống như là một bông hoa. Kỳ thật ông sớm đã nhìn thấu sự sống cái chết, đặc biệt loại người như ông, có thể trước khi chết còn có Triệu Nhan làm bằng hữu như vậy ông cũng đã vô cùng thỏa mãn rồi.
- Xem miệng thối nhà ông này, ngay cả tổ phụ ta cũng nói thân thể của ông không thành vấn đề, ông đừng già mà nghĩ lung tung, ăn cơm thật ngon nghỉ ngơi thật tốt, nói không chừng còn có thể nhìn thấy tiểu tử nhà ta thành gia lập nghiệp!
Triệu Nhan lúc này lại cố ý cười mắng, có điều trong lòng hắn có chút bi thương, bởi vì xem bộ dáng ông bây giờ, chỉ sợ thật sự chống đỡ không được bao lâu nữa.
Tiết Lang cũng là người thông minh tuyệt đỉnh, tự nhiên cũng nhìn ra mệnh Hoàng Ngũ Đức không còn dài, lập tức trong lòng cũng bi thương, có điều ở ngoài mặt y cũng không có lộ ra, đồng dạng cười nói khuyên Hoàng Ngũ Đức vài câu, sau đó Triệu Nhan mang cháo đặt lên bàn, thê tử Tiết Lang dịu dàng giúp ông múc cháo, đang lúc mọi người nhìn chăm chú, Hoàng Ngũ Đức tuy rằng không có khẩu vị ăn uống, nhưng vẫn như cũ ăn một chén, tuy nhiên kế tiếp cũng ăn không vào nữa.
Vốn Triệu Nhan còn muốn khuyên ông ăn nữa, tuy nhiên cũng đúng lúc này, chợt nghe bên ngoài truyền đến một trận tiếng chạy bộ “lạch bà lạch bạch”, ngay sau đó một đứa bé vào đại sảnh, lớn tiếng kêu ầm lên:
- Hoàng công, người ăn cơm xong chưa, ta chờ người giảng cho ta...
Đứa bé này còn chưa nói hết, liền nhìn thấy trong phòng khách có rất nhiều người, đặc biệt Triệu Nhan cũng ở đây, điều này làm cho y lập tức ngậm miệng lại, sau đó nhìn Triệu Nhan ngượng ngùng cười nói:
- Cha, người cũng tới thăm Hoàng công!
- Tín nhi? Con là Tín nhi?
Thê tử Tiết Lang nhìn thấy đứa nhỏ, đầu tiên hơi sửng sốt, ngay sau đó có chút mừng rỡ kêu lên, chỉ thấy đứa bé này khoảng mười một mười hai tuổi, so với Triệu Hú lớn hơn một chút, bộ dạng hết sức khôi ngô, nếu cẩn thận quan sát mà nói, mặt mày của nó có chút giống với Tiết Lang, xác thực nói hẳn rất giống Tiết Ninh Nhi, trên thực tế y đúng là hài tử của Triệu Nhan và Tiết Ninh Nhi, tên là Triệu Tín, đều nói nam nhi giống cữu cữu, điểm ấy ở trên người Triệu Tín biểu hiện hết sức rõ ràng.
- Cữu cữu! Cữu mẫu! Hai người tại sao lại ở đây?
Triệu Tín lúc này rốt cuộc cũng nhận ra phu thê Tiết Lang, lập tức vội vàng tiến lên thi lễ, tuy rằng vài năm không gặp, nhưng lúc trước phu thê Tiết Lang thành thân, Triệu Tín cũng đã lớn, lúc ấy cũng tham gia hôn lễ của bọn họ, cho nên đối với người cữu cữu duy nhất này cũng khắc sâu ấn tượng.
Phu thê Tiết Lang vốn chính là tới thăm Tiết Ninh Nhi và mấy đứa nhỏ, bây giờ nhìn thấy Triệu Tín dĩ nhiên hết sức vui mừng, thê tử Tiết Lang lại đưa tặng quà cho Triệu Tín, Triệu Tín cũng hết sức vui mừng nhận lấy, sau đó ngồi vào giữa hai phu thê bọn họ nói chuyện, há mồm ngậm miệng đều là cữu cữu, cữu mẫu, cái miệng nhỏ nhắn quả thực ngọt như được lau mật đường.
Tuy nhiên Triệu Nhan lại không bị miệng ngọt của Triệu Tín mê hoặc, đợi cho phu thê Tiết Lang và Triệu Tín hàn huyên xong, lập tức nhìn Triệu Tín sắc mặt trầm xuống nói:
- Tín nhi, cha không phải đã nói sức khỏe của lão Hoàng không tốt, con không được quấn quít người kể chuyện ư, tại sao con lại đến đây?
Triệu Tín là đứa con thứ hai của Triệu Nhan và Tiết Ninh Nhi, trên có đại tỷ Tư Nguyệt, cùng với một ca ca Triệu Nhân, lại nói tiếp Triệu Tín ở trong phần đông những đứa con của Triệu Nhan cũng không có gì xuất chúng, đọc sách và luyện võ bình thường, duy chỉ có mở miệng là ngọt hơn đường mật, quả nhiên gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng của quỷ, hơn nữa cũng là một đứa trẻ hoạt bát, với ai cũng có thể tán gẫu được. Mặt khác Triệu Tín còn đặc biệt thích quấn quít lấy Hoàng Ngũ Đức nghe ông kể chuyện, kỳ thật chính là những chuyện khi Hoàng Ngũ Đức chưởng quản Hoàng Thành ty, cùng với gián điệp địch quốc đấu trí so dũng khí, chẳng qua Triệu Nhan lo lắng thân thể ông, cho nên thời gian trước vừa mới cấm túc Triệu Tín.
Nghe phụ thân trách tội, Triệu Tín lập tức dùng ánh mắt tội nghiệp hướng về Hoàng Ngũ Đức cầu cứu, lúc này chỉ thấy Hoàng Ngũ Đức cười mở miệng nói:
- Điện hạ chớ trách, thật ra là ta bảo Tín ca nhi đến chỗ của ta đấy, lão già rồi, thích nhớ lại chuyện quá khứ, lời nói cũng nhiều, vừa vặn Tín ca nhi thích nghe, ta cũng muốn bên người có người ở cùng, cho nên bảo Tín ca nhi thường xuyên đến.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!