"Nàng yên tâm, chuyện này ngày hôm nay tuyệt đối sẽ không truyền ra khỏi phủ thế tử." Vu Kì Thiên bảo đảm.
Thông minh như hắn, đương nhiên biết Ngọc Ý không muốn gây rắc rối. Cô đã vì hắn như vậy, Vu Kì Thiên đương nhiên phải bảo đảm sự an toàn của Ngọc Ý.
"Được, vậy thế tử chàng từ từ ăn, ta ăn no rồi tới hậu viện trước." Ngọc Ý đứng dậy muốn đi.
"Ta đi cùng với nàng." Vu Kì Thiên cũng đứng dậy theo.
"Không cần đâu, thế tử chàng làm việc của chàng đi, nếu chàng ngồi ở bên cạnh nhìn ta, ta sợ sẽ phân tâm." Ngọc Ý nói ra sự lo ngại.
"Ta đưa nàng tới chỗ Lạc lão rồi quay về." Vu Kì Thiên nói xong, kéo tay của Ngọc Ý đi về phía cửa.
Ngọc Ý thấy vậy cũng không nói gì thêm, để mặc hắn kéo đi.
Quản gia và Liêu Tinh nhìn, vô cùng cảm động.
"Thế tử cũng biết chủ động nắm tay của phu nhân rồi, quả nhiên là cây vạn tuế ngàn năm nở hoa, thật hiếm có." Quản gia cảm thán nói. "Đây gọi là gì, tối qua phu nhân và thế tử mới gọi là dữ dội, cả giường cũng kêu cót két." Liêu Tinh bĩu môi.
Quản gia trợn to mắt nhìn qua: "Thật à, vậy thế tử cũng quá mạnh rồi, thiết nghĩ không lâu nữa phủ thế tử của chúng ta sẽ có tiểu thế tử rồi. "Ừ, ta cũng cảm thấy vậy."
Ở bên này, Lạc lão sớm đã ăn uống no nê, đang ngồi ở trong phòng nghiên cứu túi truyền dịch mà Ngọc Ý tặng cho ông ta, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy cao cấp, thứ thông minh như này nha đầu xấu xí đó làm sao làm được.
Sau đó thì nghe thấy bên ngoài cửa có động tĩnh, Lạc lão nhíu mày, giờ này vừa ăn sáng xong, còn có ai tới nữa.
Ngọc Ý đẩy cửa ra đi vào: "Lão đầu, bắt đầu từ hôm nay ta tới đây ở với ông.
"Ngươi tới làm gì?" Mặt mày Lạc lão đen đi.
"Sợ ông buồn bực, cho nên tới tìm ông tán dóc." Ngọc Ý trả lời.
"Hừ, ta không thèm.
"Như vậy à, vậy ta đi, ta còn tưởng ông sẽ hỏi ta chuyện túi truyền dịch này của ta." Ngọc Ý nói xong thì đi về phía cửa.
Lạc lão lập tức đứng bật dậy: "Nha đầu xấu xí sao không biết đùa vậy chứ, lão đầu ta vừa rồi chỉ nói đùa thôi, ta quả thật muốn hỏi ngươi về thứ này, tới cũng tới rồi còn đi cái gì."
"Được, vậy ta ở lại, thế tử chàng về đi." Ngọc Ý nhìn sang Vu Kì Thiên.
"Được, có chuyện thì cho người đi gọi ta." Vu Kì Thiên nói xong, nhìn sang Lạc lão: "Ngọc Ý làm phiền Lạc lão chăm sóc."
"Hừ, lấy thê tử thì quên ta, bớt tới, ta không trúng chiêu này đâu."
Vu Kì Thiên cười bất lực, lại dặn dò Ngọc Ý mấy câu mới rời đi.
Thấy hắn đi rồi, Lạc lão tò mò nhìn qua: "Nha đầu xấu xí mau nói cho ta biết, thứ này của ngươi rốt cuộc làm như nào, cũng quá thần kỳ rồi."
"Lợi dụng nguyên lý nước từ trên cao chảy xuống chỗ thấp, cho nên phải treo lên, hiệu quả của thuốc uống bình thường quá chậm, cái này
trực tiếp truyền vào trong huyết quản, tác dụng với tế bào bạch cầu, tiểu cầu trong máu, còn có hiệu quả chống viêm, cho nên đây là loại có tác dụng thuốc nhanh nhất." Ngọc Ý giải thích.
"Cái gì là tế bào bạch cầu, tiểu cầu?" Lạc lão hỏi.
Ngọc Ý nhíu mày, cái này phải giải thích thế nào đây.
"Chính là thành phần trong máu, ông nghe vậy là được." Ngọc Ý không để ý ông ta, đi tới những cái kệ đó kiểm tra dược thảo trong ngăn kéo.
Lạc lão bĩu môi: "Hừ, nói cứ như ta không biết vậy, ai thèm nghe ngươi giải thích."
"Như vậy là tốt nhất, ông đừng làm phiền ta, ta cũng không phiền ông." Ngọc Ý mở miệng.
"Nói cứ như lão đầu ta thèm nhìn ngươi không bằng" Lạc lão lườm một cái, cầm dược thảo ở bên cạnh nghiền, không để ý Ngọc Ý nữa.
Ngọc Ý là muốn hiệu quả này, lập tức nhân lúc Lạc lão quay người với mình bỏ hết những dược thảo mình cảm thấy có tác dụng vào không gian.
Hơn nửa ngày, Lạc lão cũng không nghe thấy người đằng sau nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng ngăn kéo bị kéo ra đóng lại, không khỏi buồn bực nha đầu này không phải tới xem dược thảo của ông ta đó chứ.
Sau đó Lạc lão lén quay đầu thì nhìn thấy trong miệng Ngọc Ý ngậm cái gì đó ăn, ăn ngon lành, kiểm tra dược thảo, dáng vẻ đó vô cùng nhàn
nhã.
Cũng không biết nha đầu xấu xí này đột nhiên tới đây làm gì, Lạc lão lúc này càng thêm nghi ngờ.
Thấy Ngọc Ý cầm mấy loại dược liệu đắt giá, ném vào trong dụng cụ nghiền thì bắt đầu nghiền, mặt của Lạc lão cũng đen thui.
"Nha đầu xấu xí ngươi bỏ sai rồi, cỏ lưỡi rồng và ngưu tinh lan sao có thể để chung, hai loại này một cái giải độc, một cái kịch độc, đây là
tương khắc, ngươi đừng quậy phá!"
"Ta biết." Ngọc Ý nói rất thản nhiên.
"Nha đầu xấu xí ngươi là đang giẫm đạp thảo dược, đây là thảo dược mà Vu tiểu tử tìm khắp bốn nước mới tìm được, tổng cộng chỉ có hai cây, thật là bại gia mà." Lạc lão đã tức không thôi.
"Thế tử cũng không quản, ông quản cũng quá rộng rồi, ông vẫn nên ra ngoài uống trà sữa ăn chút điểm tâm đi." Ngọc Ý nói.
"Hừ, ai thèm nhìn ngươi." Lạc lão quay đầu đi.
Kết quả không lâu sau thì nhìn thấy Ngọc Ý lại bỏ bừa thảo dược vào với nhau, nghiền, cắt nhỏ, nấu, thậm chí để vào trong lò luyện đan, Lạc lão cũng sắp tức điên rồi, không ngồi được nữa.
"Bây giờ ta đi tìm Vu tiểu tử, vậy mà lấy thê tử phá hoại như ngươi, thật là mắt mù mà." Lạc lão đau lòng đi ra ngoài.
Ngọc Ý mặt mày cạn lời, nhân lúc Lạc lão không ở đây, cô mau chóng phục chế dược thảo ở trong không gian, sau đó để những dược thảo cô dùng vừa rồi trở lại, như vậy nếu sau này Lạc lão có cần thì sẽ không trì hoãn.
Ngọc Ý đang thử nghiệm điều phối thảo dược, mà Lạc lão lại tức phì phò đi tìm Vu Kì Thiên cáo trạng.
"Vu tiểu tử ngươi ra đây cho ta!" Lạc lão tức tối đi thẳng tới thư phòng.
Vu Kì Thiên ở trong thư phòng đang nghe Hình Lâm bảo cáo chuyện của Ly vương, đột nhiên có một giọng nói to này, Vu Kì Thiên nhíu mày, lẽ nào Ngọc Ý chọc vào ông ta rồi ư?
Lạc lão đẩy cửa đi vào, mặt mày tức giận nói: "Vu tiểu tử thê tử xấu xí đó của ngươi thật sự là kẻ phá của, lãng phí hết số dược liệu đắt đỏ kia rồi."
Vu Kì Thiên bỗng hiểu ra: "Lạc lão ngồi xuống trước, Hình Lâm đi rót ly trà."
"Được." Hình Lâm lập tức đi làm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!