Edit: Kim
“Cha….” Nam Chi gọi phụ thân đang ở bên cạnh.
“Làm sao vậy?” Lại làm sao vậy?
Tim Giang Lương Tài đập thình thịch, hắn có chút sợ nữ nhi này.
Đừng nhìn cô còn nhỏ, cô rất ầm ĩ, dường như là lớn trước tuổi, chuyện gì cũng hiểu, nhưng lại không hiểu hoàn toàn, rất biết cách gây rắc rối.
Nhìn những việc cô đã làm xem?
Nam Chi: “Con muốn nuôi tằm, cùng với tỷ tỷ nuôi, để cha cùng nương làm quần áo.”
Giang Lương Tài phun ra một câu: “Không cần thiết đâu.”
“Không được, rất cần thiết đấy, cha, cha mua tằm cho con đi.” Nam Chi ngồi dậy, trong bóng tối lay người phụ thân, “Cha, cha, cha, cha……”
Ngô thị mở miệng nói: “Được rồi, cha sẽ mua cho con, nhưng mà con phải tự mình nuôi, chúng ta sẽ không nuôi giúp.”
“Con sẽ nuôi thật tốt, chăm sóc thật tốt.” Nam Chi vô cùng vui vẻ, trong lòng đã vạch ra kế hoạch nuôi tằm lấy tơ may quần áo.
Giang Lương Tài hít vào một hơi, cảm thấy thật đau đầu, nhưng hắn lại nói: “Ngươi nói xem, đệ đệ ngươi có thể đến đây không?”
Nam Chi suy nghĩ, trong cốt truyện cũng không có nói đến đệ đệ, chắc là không đến đi.
Nam Chi hỏi: “Ca ca, ta có thể nói không không?”
Nếu cô nói thật, khẳng định cha nương sẽ rất đau lòng.
Hệ thống: “Đừng nói sự thật, cái này gọi là lời nói dối thiện ý, khiến người ta sống tốt hơn, trong cuộc sống rối rắm hiện tại, cần có một phương hướng để tiến lên phía trước, bây giờ ngươi nói dối, không phải là lừa gạt bọn họ, mà là xác định phương hướng cho bọn họ.”
“Nghiêm túc quá sẽ làm người ta chán nản, cho dù sau này có thể có nhi tử hay không, nhưng hiện tại cũng có thể thoải mái hơn, cho dù có để ý, nhưng cũng không đến mức quá nhạy cảm như nương ngươi bây giờ.”
Nam Chi nghi hoặc: “Bọn họ có con rồi mà, có ta với tỷ tỷ nha, sao bọn họ không nỗ lực nuôi ta cùng tỷ tỷ?”
Hệ thống: “Cần phải có nam hài để nối dõi tông đường, giống như dã thú vậy, cần sinh ra sức lao động mới, con người sẽ già đi, cần phải thay thế.”
Nam Chi cái hiểu cái không: “Sinh con ra là để làm việc?”
Hệ thống:……
Nếu nói đúng, là có chút kỳ quái, nhưng nếu nói không đúng, thì hình như cũng là như vậy.
Nam Chi không rõ: “Vì sao nhất định phải sinh được nam hài?”
Hệ thống hỏi: “Ngươi cảm thấy thế giới này là dạng thế giới gì, lấy nam hay nữ làm trung tâm?’
Nam Chi: “Ta không biết.”
Hệ thống: “Là nữ giới, có phải thấy rất bất ngờ không, rõ ràng địa vị của nam nhân cao hơn nữ nhân rất nhiều, nam nhân lại càng có quyền lực hơn nữ nhân, nam nhân cũng càng có được nhiều thứ hơn nữ nhân.”
Nam Chi mơ màng sắp ngủ, những lời này, sao vừa nghe đã thấy buồn ngủ vậy!
Cô có lệ nói: “Đúng vậy, là vì sao?!”
Hệ thống nghe ra cô hỏi cho có lệ, nhưng vẫn giải thích nói: “Bởi vì nam nhân chính là vật hy sinh mang gen di truyền, bọn họ cần phải bán sức lao động nuôi sống cả nhà, ở thời điểm chiến tranh, chính là pháo hôi trên chiến trường, ở thời điểm tất yếu, lại phải hy sinh thân mình bảo vệ nữ nhân cùng trẻ con, bảo đảm gen di truyền được truyền lại.”
“Nam nhân cực kỳ may mắn ở chỗ, bất kể là khi hắn còn nhỏ hay đã thành niên, đều phải bước lên một con đường gian nan, nhưng mà, lại là một con đường đáng tin cậy, nữ nhân lại bất hạnh, cơ hồ không thể kháng cự được với những dụ hoặc xung quanh, nàng không bị bắt phải hăng hái tiến về phía trước, chỉ cần khích lệ, sau đó hưởng lạc.”
“Nhưng khi nữ nhân phát hiện mình bị lừa bởi ảo ảnh thì đã quá muộn, sức lực của nàng đã bị tiêu hao hết ở những lần thất bại.”
“Trải qua gian nan, nam nhân tất nhiên có được không ít chỗ tốt, giống như con trâu trong nhà, cần phải nhờ nó xuất lực làm việc trên đất, sao có thể không chăm sóc tốt cho con trâu này đây.”
“Nam hài chính là con trâu kia, mà nữ nhân lại người hầu hạ con trâu, khiến cho con trâu xuất lực càng nhiều, càng tạo ra nhiều giá trị cùng tài nguyên, nuôi sống gia đình cùng hài tử.”
“Về bản chất chính là coi nữ nhân cùng hài tử làm trọng, đây là tiêu chuẩn của nữ nhân.”
“Nhưng con người lại có nhiều vấn đề, không phải tất cả mọi người đều nguyện ý trở thành con trâu già, nam nhân cùng nữ nhân cùng trên một ván cờ, cố gắng tái tạo nguồn gen di truyền, nhằm đạt được nhiều lợi ích nhất.”
“Ở chiến trường sinh con nối dõi này, không có cách nào sinh ra được sức lao động mới, không sinh ra được tư liệu sản xuất mới, chính là kẻ thất bại, bị kinh bỉ bị coi thường, giống như nam nhân cưới thê tử cũng như không, không thể sinh ra được nam hài cho gia đình.”
Hệ thống nói nhiều như vậy, đôi mắt Nam Chi lại vô cùng mê mang.
Hệ thống: “……”
Sao ta phải nói nhiều như vậy chứ, nói rồi được tích sự gì?
Nam Chi: “Cho nên, ca ca, ta phải cho cha nương hy vọng đúng không?”
Hệ thống: “Đúng vậy.” Nói nhiều như vậy, chính là nói vô ích.
Đứa trẻ trầm mặc khiến tâm Giang Lương Tài cùng Ngô thị đều trầm xuống, quả nhiên, quả nhiên bọn họ không thể có nhi tử sao?
“Nhị Nha……” Giọng nói của Ngô thị có chút run rẩy mà hô lên.
“Ừm!” Nam Chi dùng giọng nói trong trẻo mà nói với phụ thân: “Sẽ có, đệ đệ hy vọng cha nương sống thật tốt, ăn thật nhiều cơm, điều dưỡng cơ thể, lúc đó hắn sẽ đến.”
“Thật không, phải vậy không?” Giang Lương Tài cùng Ngô thị đồng thanh nói.
Nam Chi dùng ngữ khí khẳng định, chém đinh chặt sắt nói: “Đúng vậy, trẻ con sẽ không nói dối.” Bảo bảo cũng là vì không muốn hai người đau lòng.
Trong bóng tối, vẻ mặt của Giang Lương Tài cùng Ngô thị đều có chút kích động, người xưa đều nói, trẻ con có thể thấy được những thứ người lớn không thể thấy, nói không chừng, Nhị Nha thật sự nhìn thấy đệ đệ.
Nam Chi nói dối xong cũng chỉ hổ thẹn khoảng một giây đồng hồ, sau đó lại hô lên: “Cha.”
“Lại làm sao vậy?” Giang Lương Tài hít sâu một hơi.
“Cha, con muốn ăn trứng gà, con cho gà ăn, cũng muốn được ăn trứng gà.” Nam Chi đối với trứng gà chính là nhớ mãi không quên, cô nghĩ, sau này nhất định phải ăn trứng gà đến no căng.
Giang Lương Tài:……
May mắn hắn với thê tử đang không làm chuyện đó, nghe hai chữ trứng gà này, hắn chính là lên không nổi.
Hơn nữa, Giang Lương Tài cũng đã vô cùng mệt mỏi, đêm qua ngồi bên ngoài cả một đêm, ban ngày còn chạy đi tìm đứa trẻ mất tích, tìm kiếm khắp nơi, mệt muốn kiệt sức.
Sao vẫn không thể thoát khỏi chuyện trứng gà.
“Nhị nha, trứng gà là nội tổ mẫu ngươi quản lý.” Giang Lương Tài mệt mỏi nói.
“Con mặc kệ, con xin trứng gà với cha, nội tổ mẫu cũng không phải là cha nương của con, con xin trứng gà, bà sẽ không cho.” Trong tâm trí trẻ thơ của Nam Chi vô cùng rõ ràng, phụ mẫu mới là những người thân thiết nhất.
Nam Chi lại hứng thú bừng bừng nói với Giang Lương Tài : “Cha, cha là nhi tử của nội tổ mẫu, cha có thể xin đồ của phụ mẫu.”
Giang Lương Tài:……
Ngươi đúng là một đứa trẻ lanh lợi!
Ngô thị cười thành tiếng, Ngô thị rất ít cười, nhưng nghĩ đến cái gì mình cũng không thể cho con, Ngô thị lại cười không nổi.
Nàng chính là chỉ có hai bàn tay trắng, nếu thật sự có nhi tử, nàng có thể cho nhi tử cái gì?
Hai bàn tay trắng, khó trách tại sao nhi tử lại không đến.
Giang Lương Tài cùng Ngô thị chính là có cùng một suy nghĩ, hắn cảm thấy mình có mở miệng cũng chưa chắc đã có được thứ gì, thà không mở miệng còn hơn.
Khiến mọi người xấu hổ, bản thân hắn cũng mất mặt.
Mở miệng xin trứng gà…..