Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Edit: Kim

Đồng Kiều trong mơ tận hưởng cuộc sống công thành danh toại một phen, cũng không khiến Đồng Kiều hy vọng phấn đấu, mà chỉ có hiện thực đầy bất lực.

Cuộc đời trong giấc mơ chỉ có thể có được nếu ở bên cạnh Thế tử, bây giờ, hắn đã bị bán khỏi Vương phủ.

Đời này sẽ không còn bất kỳ liên hệ nào với Thế tử được nữa.

Đồng Kiều hối hận, vì sao hắn lại rảnh rỗi đi hái hoa tặng Giang Nhạc An, cuối cùng Giang Nhạc An còn không chọn hắn mà chọn Vương gia!

Hắn cảm thấy những gì hắn làm hẳn là Giang Nhạc An cũng cảm nhận được, nhưng Giang Nhạc An lại chê nghèo yêu giàu, lựa chọn Vương gia.

Vì một nữ nhân như vậy, hắn đã không còn tiền đồ.

Đồng Kiều đã đem những thành tựu trong giấc mơ trở thành tương lai của hắn, nghĩ đến tương lai tốt đẹp của mình bị Giang Nhạc An phá hủy, bị một đứa trẻ phá hủy.

Trong lòng Đồng Kiều miễn bàn là có bao nhiêu tức giận cùng uất hận.

Mấu chốt là, Giang Nhạc An còn không chọn hắn.

Sự tương phản giữa giấc mơ và hiện thực khiến Đồng Kiều sinh ra rất nhiều thù hận, đều là nhằm vào Giang Nhạc An, nhằm vào đứa trẻ Nhị Nha đã dẫn hắn đi hái hoa.

Đặc biệt là Nhị Nha, người trong mơ đã gả cho hắn, đó chính là đồ vật của hắn, vậy mà lại khiến hắn bị rắn cắn.

Quả nhiên là thứ rẻ tiền, một thôn nữ nhà nông ti tiện!

Có lẽ là sống trong Vương phủ lâu rồi, Đồng Kiều ở trong Vương phủ sinh ra một loại kiêu ngạo không thể giải thích được, rõ ràng không phải chủ nhân của Vương phủ, lại đem Vương phủ ra mà kiêu ngạo.

Ước chừng là đã nghĩ Vương phủ có phần của mình đi!

Báo phù, phải báo thù!

Nhưng những cảm xúc vừa được khơi dậy của Đồng Kiều đã bị mẹ mìn mạnh mẽ đánh bay, mẹ mìn rất hung ác, cảm thấy sẽ không thể bán Đồng Kiều đi được, nuôi Đồng Kiều một ngày lại mệt thêm một ngày, thật khiến người ta tức giận.

Hơn nữa nhìn bộ dạng gầy gò ốm yếu này của hắn, khẳng định là không thể bán được, cho nên mẹ mìn trực tiếp đuổi Đồng Kiều đi.

Giống như nhà tư bản vắt sữa bò, chỉ có vắt đi mới có thể giảm thiểu được thua lỗ.

Đồng Kiều đứng ngoài cửa, trên tay vẫn cầm công văn nô tịch.

Trong lúc nhất thời, Đồng Kiều lại rơi vào cảm giác mờ mịt và sợ hãi, hắn không biết nên làm cái gì bây giờ, hắn nên đi đâu, về nhà sao?

Hắn đã không còn nhà để về.

Đồng Kiều trở thành kẻ vô gia cư, một kẻ ăn xin, hơn nữa còn là kẻ ăn xin mang thân hình gầy yếu.

Không thể tranh giành cơm với những kẻ ăn xin khác, cũng không xin được tiền, chỉ có thể cố gắng kéo dài hơi tàn.



Nhân sinh chính là kỳ diệu như vậy, chỉ cần một suy nghĩ, một hành vi, một cuộc gặp gỡ đã có thể thay đổi hướng đi.

Chuyện Giang Ngọc Trạch thi đỗ tú tài, trong thôn dần dần lắng xuống, nhưng mà vẫn có một số chuyện thay đổi.

Chính là địa vị của Giang gia ở trong thôn, địa của của gia tộc tăng lên với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, cơ hồ là sắp trở thành gia tộc giàu có nhất thôn.

Bà mối dường như là muốn đạp vỡ ngạch cửa Giang gia, đều muốn làm mai cho Giang Ngọc Trạch, đương nhiên cũng không thể là một thôn nữ bình thường, đều là nhà có của cải, thương gia, địa chủ, hoặc cũng là nữ nhi của tú tài.

Nhi tử ưu tú như vậy khiến lão Tiền thị vô cùng kiêu ngạo, nhưng mà những người này lão Tiền thị đều chưa nhìn trúng, Giang Ngọc Trạch cũng đã nói chờ lại trúng cử mới chọn thê.

Lão Tiền thị cũng nghĩ như vậy, sau này nhi tử càng có thể cưới được thê tử tốt hơn nữa, sau khi trúng cử còn có thể cưới được nữ tử nhà quan lại, mà không phải nữ tử nhà thương nhân…

Bây giờ của cải trong nhà đã nhiều hơn trước, cũng không cần phải bán đứng nhi tử nhà mình để kiếm tiền.

Lão Tiền thị lần lượt từ chối mấy bà mối, lý do đều là vì nhi tử sắp phải lên thư viện đọc sách, không có thời gian thành thân, sợ sẽ vắng vẻ nữ nhi nhà người ta.

Lý do rất êm tai, nhưng mọi người đều biết đây là đang cự tuyệt, trong lòng thầm lẩm bẩm, lão Tiền thị muốn tìm tiên trên trời cho nhi tử nhà mình không bằng.

Khung cảnh nhộn nhịp này của Giang gia, không có chút liên quan nào tới Giang Lương Tài người đã phân gia, nhưng có một số người cũng thật ác miệng, còn đến trêu chọc Giang Lương Tài.

Giả bộ vì Giang Lương Tài mà bênh vực kẻ yếu, nhưng trong miệng toàn nói mấy lời chua lòm, ý đồ muốn Giang Lương Tài bất mãn với lão Giang gia.

Tuy rằng trong lòng Giang Lương Tài cảm thấy không thoải mái, nhưng cũng sẽ không học theo mấy người đó nói bậy về lão Giang gia, nhưng chung quy là vẫn có chút rầu rĩ không vui.

Không cam lòng, ghen ghét, mất mát……

Đủ loại cảm xúc đọng lại trong lòng Giang Lương Tài.

Người nhà phong quang vô hạn, nhưng lại không có chút liên quan nào tới mình, mỗi lần gặp lão Nhị đều là bộ dạng tâm tình sảng khoái.

Ngô thị hiểu hết, nhưng cũng không nói gì thêm, rốt cuộc nhiều năm như vậy, nếu Giang Lương Tài có thể buông bỏ ngay mới là không bình thường.

Đại Nha cũng có thể cảm nhận được, hơn nữa còn có thể hiểu được cảm giác của cha, thực sự bên ngoài có rất nhiều lời đàm tiếu.

Bên kia phong quang vô hạn, mà bên bọn họ lại thật cô đơn.

Đại Nha thở dài nói với muội muội: “Cha đang không vui!”

Nam Chi a một tiếng, “Cha không vui sao, tại sao?”

Đại Nha: “Bởi vì bên kia có tiền đồ.”

Nam Chi ồ một tiếng, lộc cộc chạy đến trước mặt Giang Lương Tài, ngửa đầu đánh giá sắc mặt của Giang Lương Tài.

Giang Lương Tài bị nữ nhìn đến mức trong lòng cũng cảm thấy bồn chồn, không nhịn được hỏi: “Sao vậy?”

Nam Chi nhón chân, vươn tay vỗ vỗ cánh tay Giang Lương Tài, “Cha, không cần phải buồn.”

Giang Lương Tài sâu kín mà nhìn nữ nhi: “Ta không buồn.”



Nói dối!

Cha chính là đang không vui, Nam Chi nói: “Chẳng lẽ phân gia rồi, không thể dính được chút ánh sáng từ tiểu thúc thúc, thì sẽ không thể nuôi sống được chúng con sao?”

Giang Lương Tài: “Nếu ta không nuôi ngươi, ngươi đói quá mức có khi còn ăn thịt cả ta.”

Nam Chi nhăn chiếc mũi nhỏ lại, “Con mới không ăn thịt cha đâu, đúng rồi, bất luận thế nào thì cha cũng sẽ nuôi sống chúng con.”

“Một người nam nhân vì nuôi sống thê tử, cho dù có phải tranh giành thức ăn với chó, cũng sẽ không có ai cười nhạo hắn, ít nhất, con cùng nương và tỷ tỷ đều không xem thường cha.”

Đây là những lời mà Nam Chi nghe được từ cha ruột của mình nói.

Giang Lương Tài:……

Cảm ơn!

Không đến mức phải tranh giành thức ăn với chó đâu.

Tranh giành thức ăn với chó phải thảm đến mức nào chứ!

Giang Lương Tài tiếp nhận lời an ủi quỷ dị này, hơn nữa còn phải hứa hẹn sẽ nuôi sống người nhà.

Giang Lương Tài nhìn nữ nhi, rốt cuộc ngươi đang an ủi người khác, hay là muốn người ta hứa hẹn.

Nam Chi đánh giá Giang Lương Tài, phát hiện sắc mặt hắn không còn u ám như vậy nữa, lại lộc cộc chạy về, nói với tỷ tỷ: “Cha không tức giận nữa, cha nghĩ thông suốt rồi!”

Ngô thị:……

Đại Nha:……

Kiểu an ủi như vậy thật đúng là khôi hài.

Ngô thị mỉm cười cầm kim khâu quần áo, thấy tiểu nữ nhi nhìn mình chằm chằm, hỏi: “Có muốn học theo nương không?”

Nam Chi lắc đầu: “Không cần, Nhị Nha muốn vào núi tìm thảo dược.”

Bây giờ Nam Chi đang học về các loại thảo dược, hệ thống cũng cảm thấy phương pháp giáo dục này rất tốt, nắm bắt cơ hội này, đem thật nhiều tri thức nhét vào trong đầu của đứa trẻ.

Nam Chi cõng sọt trẻ trên lưng, đi vào núi, gặp được thảo dược liền hái thảo dược, gặp được nấm liền hái nấm, gặp được quả dại liền hái quả dại.

Giang Nhạc An cầm cái cuốc nhỏ đi vào trong núi thì gặp Nam Chi, nhìn thấy trong sọt của Nam Chi có thảo dược, lập tức nhíu mày.

Một loại cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng Giang Nhạc An, Nhị Nha học nàng tìm thảo dược.

Thông thường con người sẽ không thích người khác học theo mình, đặc biệt là bị loại người này học.

Giang Nhạc An hỏi: “Ngươi cũng tìm thảo dược sao, ngươi định bào chế thế nào?”
Nhấn Mở Bình Luận