Edit: Kim
Giang Nhạc An trầm mặt xuống núi, về đến rồi vẫn nhíu mày, lão Tiền thị thấy vậy, hỏi: “Làm sao vậy, có phải mệt rồi không, lần sau con dẫn Thiệu Hưng theo đi, để nó xách giỏ cho con.”
Giang Nhạc An lắc đầu, “Không phải mệt, là con nhìn thấy Nhị Nha vào núi tìm thảo dược.”
“Cái gì, bọn chúng học theo con vào núi tìm thảo dược sao?” Lão Tiền thị giống như một cái lò xo mà nhảy dựng lên.
“Học theo người khác thế này thật là đáng xấu hổ.” Lão Tiền thị chán ghét nói, bây giờ việc bào chế dược liệu còn đem lại một khoản thu, bây giờ bị người ta học mất, trong lòng không vui cũng là chuyện bình thường.
Cho dù đại phòng cũng là người Giang gia, nhưng đã phân gia rồi, tranh giành lợi ích chính là tàn khốc như vậy.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, đây chính là kiểu thân thích cực phẩm thích bắt chước, gây phiền phức cho người khác.
Giang Nhạc An cũng thở dài: “Có thể bán lấy tiền hay không là một chuyện, nhưng có một số thảo dược cần có phương pháp bào chế đặc biệt, nếu bào chế không đúng, dược tính sẽ bị thay đổi, lỡ như gặp phải tay buôn ham của rẻ vẫn thu mua, xảy ra chuyện, cuối cùng phần trách nhiệm này còn tính lên đầu Giang gia chúng ta.”
Khi bào chế thảo dược cần phải hết sức cẩn thận, nếu Nhị Nha bọn họ tùy tiện bào chế rồi lợi dụng danh tiếng của Giang gia mà bán thảo dược, rất dễ xảy ra chuyện.
Lão Tiền thị nghe nữ nhi nói như vậy, cũng không thể không coi trọng, nhi tử đã là tú tài, vừa mới lên học viện đọc sách cách đây không lâu, nếu xảy ra chuyện gì nhất định sẽ ảnh hưởng đến Giang Ngọc Trạch.
Lão Tiền thị tưởng tượng đến đây lại càng thêm nôn nóng, căn bản không thể ngồi yên, hô lên với tiểu Tiền thị đang giặt quần áo ngoài sân: “Cùng ta đến nhà lão đại một chuyến.”
Tiểu Tiền thị:……
Ta không muốn đi, ta đã mệt muốn chết rồi!
Mỗi ngày tiểu Tiền thị đều bận rộn việc nhà, giặt quần áo nấu cơm quét tước vệ sinh, trước kia còn có hai đứa nhỏ làm, nhưng bây giờ đều đổ hết lên người tiểu Tiền thị.
Ngày nào tiểu Tiền thị cũng mệt đến mức sắc mặt rất khó coi, vừa nói ra mọi người lại cảm thấy nàng làm chưa đủ, cho dù là trượng phu cũng nói, ở nhà sao có thể mệt mỏi được!
Trong lòng tiểu Tiền thị không ngừng muốn từ bỏ, từ bỏ, từ bỏ!
Không có ai thấu hiểu, tiểu Tiền thị cảm thấy chán nản.
Bộ dáng biết giữ hòa khí trước đây trước đây cũng không duy trì được, cho dù là khi cười, thì trên mặt vẫn không khỏi mang theo một tia cay đắng.
Hơn nữa, liếc mắt một cái nhìn đâu cũng thấy mệt mỏi, không có lối thoát, tiểu Tiền thị không khỏi cảm thấy cho dù tiểu thúc thúc có thi đỗ tú tài, người nhà có thể ăn ngon hơn một chút, nhưng mà vẫn mệt quá!
Tiểu Tiền thị ngập ngừng hỏi lão Tiền thị xem có thể mua thêm người để chia sẻ việc nhà hay không.
Lão Tiền thị lập tức bùng nổ, nói bọn họ bây giờ chính là vừa làm nông vừa nuôi người đọc sách, Ngọc Trạch mới chỉ là tú tài, không cần học theo gia đình giàu có mà mua bà tử mua nha hoàn.
Hơn nữa, lão Tiền thị cũng không muốn để người ngoài tiến vào lãnh địa của mình, trong lòng lập tức kháng cự, theo bản năng cảm thấy người ngoài sẽ không chịu quản giáo.
Rốt cuộc vẫn là không có quan hệ huyết thống.
Tiểu Tiền thị bị cô cô mắng một trận, trong lòng cảm thấy thật tuyệt vọng, ủy khuất mà nói với cô cô rằng việc nhà quá nhiều, một mình nàng làm không nổi.
Đặc biệt là giặt quần áo, quả thực khiến tiểu Tiền thị tuyệt vọng, mỗi lần giặt đều phải bịt mũi.
Nhưng lão Tiền thị lại nói: “Những việc này trước kia đều là do hai đứa trẻ làm, ngươi là người lớn lại không bằng hai đứa trẻ sao.”
Tiểu Tiền thị:……
Nàng giống được sao!
Đặc biệt là khi tiểu Tiền thị nhìn thấy Giang Nhạc An có thể mặc kệ hết các công việc nhà, có thể sống như một tiểu thư nhà quyền quý, mà nàng chính là một cái bà tử nha hoàn.
Trong lòng cảm thấy rất mất cân bằng, thỉnh thoảng làm một hai bữa cơm còn được lão Tiền thị khen ngợi.
Là vì Giang Nhạc An có thể kiếm tiền, mà người không thể kiếm tiền liền xứng phải mệt chết!
Tiểu Tiền thị có chút tức giận với cô cô của mình, tuy nói là cô cô ruột thịt, nhưng lại không chút khách khí bắt nàng làm việc.
Trước kia Ngô thị làm thế nào, thì bây giờ để nàng làm y như thế!
Dứt khoát muốn ta mệt chết sao, ngay cả một bà tử nha hoàn còn không mua, trong nhà đã ít đi mấy người, nhưng công việc vẫn nhiều như vậy.
Nhìn thấy bộ dạng hùng hổ muốn đi gây chuyện của lão Tiền thị, tiểu Tiền thị căn bản không muốn bị kéo vào, phần sức lực này còn không bằng đi nằm một lát đâu.
Tiểu Tiền thị chỉ nói: “Nương, ta vẫn còn rất nhiều quần áo phải giặt, chờ giặt xong ta sẽ đến tìm nương.”
Lão Tiền thị thấy trong chậu gỗ quả thực là có không ít quần áo, chỉ nói: “Giặt xong quần áo thì tới tìm ta.”
Tiểu Tiền thị gật gật đầu, nàng mới không đi đâu.
Tiểu Tiền thị giặt xong đống quần áo liền đi về phòng nằm, mệt không chịu được, nàng cảm thấy mình không thể chịu mệt như vậy thêm được nữa.
Mỗi lần nhìn thấy nhà cửa gọn gàng ngăn nắp, mọi người đều cảm thấy hẳn là nên như vậy, nàng mệt muốn chết nhưng trong mắt người khác chỉ là một việc nhẹ nhàng.
Vì thế tiểu Tiền thị ngã bệnh, mệt mà bệnh, nằm ở trên giường lười cả cử động, giống như một con heo sa sút, phảng phất giống với Ngô thị nằm yên hứng đạn.
Tiểu Tiền thị nghĩ, cho dù không thể mua bà tử nha hoàn về, nhưng ít nhất cũng phải có người thay mình san sẻ một ít công việc, bằng không sống thế này nàng không chịu nổi.
Lão Tiền thị đứng ở cửa nhà lão đại, đánh giá một phen, nhìn thấy những thứ đang được phơi ngoài sân, có nấm có rau dại, còn có thảo dược.
Sắc mặt của lão Tiền thị lập tức trở nên khó coi, bà đi vào sân, hô lên với Đại Nha: “Cha nương ngươi đâu?”
Vẻ mặt Đại Nha hơi co rúm lại, vâng vâng dạ dạ chào một tiếng nột tổ mẫu, “Ở hậu viện.”
Lão Tiền thị nhìn chung quanh một vòng, “Nhị Nha đâu?”
Nội tổ mẫu vậy mà lại chủ động nhắc đến Nhị Nha, trong lòng Đại Nha cảm thấy thật kỳ quái, “Nhị Nha ở trong núi.”
Lão Tiền thị đi vòng qua hậu viện tới sườn núi nhỏ, nhìn thấy Giang Lương Tài cùng Ngô thị đang làm cỏ.
Một mảnh rừng dâu khá đồ sộ, nhưng hiện tại dâu đã già mà úa vàng rồi.
Nhìn thấy hình ảnh hòa thuận của Giang Lương Tài cùng Ngô thị, trong lòng lão Tiền thị thật phức tạp, tóm lại là không vui.
Ở nhà, Ngô thị luôn là bộ dạng không thiết sống chết, rời khỏi rồi, lại trở nên rất dễ chịu.
Điều này khiến lão Tiền thị không vui, như thể bà đã quá khắt khe với tức phụ vậy.
Mười năm không sinh được nhi tử, đã phải bị hưu từ lâu, chỉ có bà là giữ Ngô thị lại, cũng là một vị bà bà thông tuệ hiếm có trong thôn.
Nhưng Ngô thị lại không tôn trọng bà chút nào.
Hai người kia vừa làm việc, vừa đứng đối diện, ánh mắt như dính vào nhau, thật khiến lão Tiền thị cảm thấy ghê tởm.
“Lão đại.” Lão Tiền thị không nhịn được mà hô lên, Giang Lương Tài sửng sốt một chút, buông cuốc đi tới, “Nương, sao nương lại tới đây?”
Lão Tiền thị không khỏi châm chọc, “Nếu ta không tới đây thì thanh danh Giang gia đã bị các ngươi phá hư rồi.”
Giang Lương Tài không hiểu, “Nương, nương nói gì ta nghe không hiểu, đã xảy ra chuyện gì?”
Ngô thị đứng một bên quan sát, không chen miệng vào, để Giang Lương Tài nói chuyện với mẫu thân, nàng là một người ngoài không nên xen vào.
Lão Tiền thị hừ một tiếng, hỏi: “Nhà các ngươi cũng hái thảo dược?”
Giang Lương Tài à một tiếng, “Đó là Nhị Nha hái chơi, chỉ là mấy loại hoa cỏ phơi khô làm nước uống.”
Lão Tiền thị đánh giá vẻ mặt của nhi tử, “Lời ngươi nói là thật sao, không có cầm đi bán?”
Nghe vậy, Giang Lương Tài nhíu mày, “Nương, chúng ta không thể bán sao?”
Nương chạy tới cửa là vì chuyện này?