Edit: Kim
Mọi người đều nói Giang đại lang phân gia rồi, không thể dính được chút gì của tú tài, nhưng xem ra, hắn có thể dính được bao nhiêu ánh sáng đâu, con người sống ở đời có thể dựa được vào ai, chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
Triệu đại phu bắt mạch một hồi, dưới ánh mắt thấp thỏm của tiểu Tiền thị nói: “Khí hư thiếu máu, nữ nhân có rất nhiều người gặp phải vấn đề này, nàng lại có chút nghiêm trọng, lấy chút thuốc bồi bổ khí huyết là được rồi.”
Tiểu Tiền thị thở phào nhẹ nhõm một hơi, dù sao nàng cũng đã mắc bệnh.
Sắc mặt lão Tiền thị trở nên khó coi, tiễn Triệu đại phu đi.
Tiểu Tiền thị nói với lão Tiền thị: “Nương, sức khỏe ta không tốt, thật sự không thể làm nhiều như vậy được, làm phiền nương cùng tiểu cô cô giúp ta.”
Mẹ kiếp, đều là người một nhà, còn muốn nàng phải cầu xin, mặc kệ thế nào, tiểu Tiền thị cũng không muốn làm nhiều.
Không biết có phải vì liên tục sinh ba cái nhi tử hay không, tiểu Tiền thị quả thực cũng cảm thấy cơ thể mình không thoải mái.
Mặc kệ, uống thuốc thì uống thuốc, dù sao cũng là thuốc bổ máu, bồi bổ cơ thể cũng tốt.
Giang Nhạc An cũng có hiểu biết về dược liệu, hiểu được dược tính của một số dược liệu thông thường, dược liệu nào dùng để trị bệnh gì nhìn qua cũng đều biết.
Nhìn thấy phương thuốc Triệu đại phu kê, đều là thuốc bổ, liền biết tình trạng của nhị tẩu cũng không có nghiêm trọng đến vậy.
Nhưng mà Giang Nhạc An cũng không nhiều lời, ngược lại còn nói với lão Tiền thị: “Công việc trong nhà quả thực là vất vả cho nhị tẩu, nương, mua người đi.”
Là nữ nhi đưa ra yêu cầu, lão Tiền thị cũng không lập tức từ chối, hơn nữa, mấy ngày nay phải giặt quần áo thật sự khiến lão Tiền thị quá mệt mỏi, chỉ nói: “Ta sẽ suy nghĩ.”
Có thể suy nghĩ cũng có nghĩa là có thể đồng ý.
Mặt khác Giang Nhạc An lại càng quan tâm đến một chuyện khác, “Nương, không phải nhà đại ca tìm được nhân sâm rồi sao, sao vẫn chưa điều chế, để lâu dược hiệu sẽ dần mất đi, để hư thối rồi rất lãng phí.”
Lão Tiền thị nghe vậy, cũng sốt ruột nói: “Ta phải đi hỏi một chút.”
Cũng không phải là nhiệt tình muốn giúp người nhà, mà là không muốn đồ tốt như vậy bị phá hỏng.
Giang Lương Tài nhìn mẫu thân, kinh ngạc hỏi: “Nương, nương nghe thấy ở đâu vậy, không phải là nhân sâm đâu, là đứa nhỏ tưởng rằng mình có thể tìm được…”
Giang Lương Tài đem lời thê tử nói lặp lại một lần.
Nghĩ đến việc mình phải lừa gạt mẫu thân, mà đây là lần đầu tiên hắn làm như vậy, Giang Lương Tài vô cùng chột dạ, nói chuyện có chút ấp úng.
Lại có một ngày hắn phải gạt mẫu thân của mình, gạt người nhà….
Có lẽ là bởi vì phân gia, Giang Lương Tài cảm thấy mối quan hệ giữa mình và phụ mẫu dường như đang ngày càng đạm bạc, hắn cũng không biết làm như vậy có đúng hay không, liền rất lo lắng.
“Như vậy sao, ta còn tưởng các ngươi tìm được nhân sâm rồi.” Lão Tiền thị sinh ra một cổ cảm giác quỷ dị.
Vừa mất mát, lại vừa cảm thấy may mắn, cuối cùng còn thở phào nhẹ nhõm một hơi!
Về nhà nói với khuê nữ: “Sao có thể tìm được nhân sâm, là đứa trẻ Nhị Nha kia nói bừa, phỏng chừng là nghĩ đến đồ tốt muốn điên rồi.”
Giang Nhạc An có chút không nói nên lời, cũng không nói gì thêm.
“Loảng xoảng loảng xoảng……”
Lúc này, có người gõ cửa ngoài sân, lão Tiền thị đi mở cửa, nhìn thấy một tên ăn mày cả người hôi thối, tóc tai lộn xộn, dưới ánh mặt trời, còn có thể nhìn thấy mấy con rận đang bò lổm ngổm.
Buồn nôn.
Lão Tiền thị quay đầu, thiếu chút nữa là nôn ra.
Lão Tiền thị hô lên với tiểu Tiền thị: “Đi lấy một chút cơm ra đây.”
Mặc dù có ăn xin đến cửa xin cơm là chuyện đen đủi, nhưng lão Tiền thị vẫn cho chút cơm để đuổi đi.
Nhi tử đã có công danh, lão Tiền thị cũng tình nguyện làm một lão thái thái khoan dung.
“Lão phu nhân, là ta, ta là Đồng Kiều, là tên sai vặt bên cạnh thiếu gia.”
Đồng Kiều thấy lão thái bà này xem hắn là tên ăn mày, trong lòng vô cùng tức giận, tuy rằng bây giờ hắn đúng là một tên ăn mày.
Nghe thấy thiếu gia, sắc mặt lão Tiền thị càng thêm nghiêm túc, vội vàng hỏi: “Sao ngươi lại biến thành như vậy?”
Đồng Kiều đã biên soạn xong cái cớ trong khoảng thời gian tìm tới đây, “Thiếu gia kêu ta tới đây tìm Giang cô nương, về sau ta chính là tên sai vặt của các ngươi.”
Giang Nhạc An nghe thấy động tĩnh ở cửa mà đi ra, nhìn thấy bộ dạng chật vật của Đồng Kiều, nhíu mày, lại nghĩ đến tâm tư của Đồng Kiều đối với mình.
Giang Nhạc An càng thêm chán ghét, “Ngươi nói là thiếu gia kêu ngươi tới?”
Chẳng lẽ thiếu gia không biết tâm tư của Đồng Kiều sao?
Đồng Kiều cung cung kính kính mà nói: “Đúng vậy, thiếu gia đã đến biên quan, đem khế ước bán thân cho ta, về sau ta chính là tên sai vặt của các ngươi.”
Vừa vặn trong nhà đang cần thêm người, lại có người tìm tới.
Sắc mặt lão Tiền thị khẽ giao động, lại hỏi: “Sao ngươi lại biến thành như vậy?”
“Ai!” Đồng Kiều thở dài, giải thích nói: “Trên đường gặp phải đạo tặc cướp sạch tiền, ta phải một đường ăn mày mà tới đây, ta nhớ kỹ lời thiếu gia phân phó, như thế nào cũng phải tới đây.”
Trên mặt lão Tiền thị hiện lên vẻ cảm động, Đồng Kiều nhìn qua chính là một tên sai vặt trung thành!
Giang Nhạc An nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bẩn thỉu của Đồng Kiều, “Quả thực là ta cũng nhận được tin từ thiếu gia, hắn nói với ta rằng hắn sẽ đi biên quan, nhưng chưa từng nói sẽ để ngươi tới đây.”
Đồng Kiều căng thẳng mà siết chặt cây gậy, hắn đánh cuộc, đánh cuộc quan hệ giữa thiếu gia với thôn nữ này, không ngờ quan hệ giữa bọn họ vậy mà lại gần gũi như vậy, còn trao đổi thư từ qua lại.
Nhưng hắn thản nhiên nói: “Có lẽ thiếu gia muốn tạo bất ngờ cho ngươi?”
Giang Nhạc An chỉ nói: “Thật vậy sao?”
“Là thật.” Đồng Kiều móc công văn nô tịch bẩn thỉu từ trong ngực ra, giờ phút này, hắn vậy mà lại cảm nhận được khí thế của Vương phi tương lai từ trên người Giang Nhạc An.
Chẳng lẽ, tương lai trong giấc mơ kia là thật?
Nếu đúng là thật?
Hắn muốn báo thù, hay là leo lên con đường Vương phi này.
Mặc kệ thế nào, trước hết phải tìm được cho mình một nơi che mưa che nắng đã.
Làm một tên ăn mày quả thực quá khó khăn, hơn nữa còn bị dày vò bởi đủ loại không cam lòng.
Vì thế hắn quyết định trèo đèo lội suối tới Giang gia.
Nhưng thiếu gia lại cùng Giang Nhạc An thư từ qua lại, chỉ cần Giang Nhạc An viết trong thư một câu, chẳng phải đã lộ tẩy rồi sao?
Mặc kệ, đi một bước tính một bước, trước hết phải ổn định ở Giang gia đã.
Nói ra cũng thật thần kỳ, Đồng Kiều đã rất suy yếu mà vẫn có thể đến được Giang gia, vượt qua hết mọi khó khăn trên đường đi.
Hắn cung cung kính kính giơ tờ công văn lên, “Về sau, ta chính là tên sai vặt của các ngươi.”
Trong nhà có thêm một sức lao động, lão Tiền thị cũng muốn đồng ý, hơn nữa còn không phải trả tiền.
Nhưng bà chờ nữ nhi đưa ra quyết định, nhất là khi Đồng Kiều này có tâm tư khác với nữ nhi, giữ người lại bên cạnh rất không an toàn.
Đây có khác nào đặt chồn ở bên cạnh chuồng gà đâu.
Giang Nhạc An trầm ngâm một hồi, gật đầu, “Được, ngươi ở lại đi.”
Ở lại!
Trong lòng Đồng Kiều thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, bị bắt đi tắm rửa, sau khi tắm giặt vài lần, lại mang quần áo của hắn đi đốt, Giang Thiệu Hưng mang quần áo tới cho hắn, “Quần áo của ngươi quá bẩn, toàn là rận cho nên đã mang đi đốt rồi, ngươi cứ mặc quần áo của cha ta trước.”
Đây là những việc cô cô phân phó hắn làm.
Bị một đứa trẻ nhà nông ghét bỏ, trong lòng Đồng Kiều tràn đầy lệ khí, cho dù tình cảnh của hắn hiện giờ không tốt, nhưng ở Vương phủ quá lâu, đã khiến hắn khắc sâu những vinh quang của Vương phủ.
Cho dù vinh quang của Vương phủ cũng không có chút liên quan gì tới hắn.