Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Edit: Kim

Tiêu Cảnh Dương đang ngồi trên lưng đại mã dường như cảm nhận được gì đó, nhìn về phía đám đông, tìm kiếm một hồi, bắt gặp ánh mắt Giang Nhạc An.

Tiêu Cảnh Dương sửng sốt một chút, vẻ mặt có chút nghi hoặc, hắn cảm thấy nữ tử này rất quen mắt, đột nhiên nghĩ đến đầu bếp nhỏ kia.

Hắn vẫn luôn viết thư cho nàng, nhưng mà nàng căn bản là không trả lời, Tiêu Cảnh Dương chỉ có thể an ủi chính mình, đối phương đã lớn rồi, cho nên không thể lén lút thư từ với mình được nữa.

Trong lòng Tiêu Cảnh Dương kích động, cười với Giang Nhạc An, thời điểm ở biên quan, hắn rất nhớ Giang Nhạc An, nhớ món ăn nàng làm.

Tuy rằng hiện giờ Tiêu Cảnh Dương đã không còn kén ăn, nhưng vẫn nhớ đến những món ăn nàng làm ra.

Đối diện với ánh mắt của Tiêu Cảnh Dương khiến Giang Nhạc An hoảng loạn, lại thấy hắn mỉm cười với mình, vội vàng cúi đầu.

Nàng làm sao vậy?

Nụ cười trên mặt Tiêu Cảnh Dương cứng lại, trong lòng hắn có chút khó hiểu, tâm trạng kích động khi gặp được cố nhân tiêu tan đi không ít.

Nhưng mà người cũng đã tới kinh thành rồi, khẳng định có thể tìm được, tới kinh thành, nhất định là vì ca ca của nàng đã thi đậu, hỏi thăm một chút sẽ biết.

Tiêu Cảnh Dương đi theo đại tướng quân vào cung, có thể từ một binh tốt trở thành phó tướng quân, mấy năm nay Tiêu Cảnh Dương quả thực đã rất nỗ lực.

Đại tướng quân đã lớn tuổi, nếu về sau Tiêu Cảnh Dương đi theo con đường võ tướng, vị trí đại tướng quân nhất định sẽ là của Tiêu Cảnh Dương.

Trở lại vương phủ, Tiêu Cảnh Dương giả bộ tới bái phỏng di nương, ở lúc sắc mặt di nương còn đang khó coi, liền phất tay áo rời đi rồi.

Đi tìm hạ nhân hỏi thăm tin tức về Giang gia.

Tìm được nơi ở rồi, Tiêu Cảnh Dương liền ôm tâm trạng kích động mà đi tới Giang gia.

Hắn mang lễ vật tới cho tất cả mọi người ở Giang gia, đều là những đồ vật hữu dụng như vải vóc, còn có cao lương mỹ vị trên rừng dưới biển.

Nhưng mà, biểu hiện của người Giang gia lại có chút kỳ quái, cũng không chào đón Tiêu Cảnh Dương cho lắm, sắc mặt rất phức tạp, tuy rằng là tươi cười hoan nghênh, nhưng lại không có cảm giác như khi còn ở trong thôn.

Tiêu Cảnh Dương tưởng rằng là vì mình giấu giếm thân phận, vì thế lại giải thích với Giang gia.

Lão Tiền thị mở miệng nói: “Thế tử là người tôn quý, Giang gia là gia đình bình dân, thật sự không gánh vác nổi sự coi trọng của Thế tử.”

Thời điểm lão Tiền thị nói chuyện, hai tay giống như cành củi khô nắm chặt ống tay áo, cho dù mọi chuyện không liên quan tới Thế tử, nhưng Đồng Kiều là nô tài của Thế tử.

Chính là người Vương phủ!

Nhìn dáng vẻ của Thế tử, căn bản là không biết nữ nhi của bà gặp đã phải chuyện gì!



Lão Tiền thị giận chó đánh mèo, giận chó đánh mèo tới trên người Tiêu Cảnh Dương.

Tiêu Cảnh Dương trải qua mấy năm rèn luyện nơi biên quan, phiêu bạt giữa sự sống và cái chết, hơi thở mà hắn hít vào đều mang theo mùi máu tươi, tự nhiên có thể nhìn ra Giang gia có điểm dị thường.

Mấy năm nay, rốt cuộc Giang gia đã xảy ra những chuyện gì.

Tiêu Cảnh Dương cũng không thể nhờ Giang Nhạc An làm thức ăn cho mình, đặt đồ xuống muốn rời đi.

Lão Tiền thị bảo Tiêu Cảnh Dương mang đồ đi, Tiêu Cảnh Dương cười nói: “Cũng không phải thứ gì quý giá, lão phu nhân giữ lại dùng đi, đa tạ khoảng thời gian trước lão phu nhân đã chiếu cố ta.”

“Nếu các ngươi đã tới kinh thành, đương nhiên ta cũng muốn làm hết lễ nghĩa của chủ nhà.” Tiêu Cảnh Dương khéo léo mà nói.

Có lẽ một Tiêu Cảnh Dương luôn sống ở kinh thành, bị người đánh mất thể diện có thể sẽ tức giận, nhưng trải qua khoảng thời gian ở biên quan, làm việc đều không thể tùy hứng, tùy hứng rất dễ mất mạng.

Cho nên, Tiêu Cảnh Dương đã thành thục hơn trước rất nhiều.

Người Giang gia nhìn thấy Tiêu Cảnh Dương đi rồi, Giang Nhạc An cũng từ sau bình phong bước ra, lệ rơi đầy mặt.

Lão Tiền thị nhìn thấy cũng rơi lệ theo, trong lòng mắng chửi đúng là nghiệp chướng, nghiệp chướng!

Nếu Giang Nhạc An không xảy ra chuyện, dựa vào quan hệ trước kia, khẳng định có thể tranh thủ một chút, nhưng là…

Tốt xấu gì cũng có thể xem như là thanh mai trúc mã, lúc ấy, thời điểm ở chung quan hệ thật là tốt!

Nếu nữ nhi có thể gả đến Vương phủ, quả thực là không còn gì tốt hơn.

Giang Nhạc An nên có phúc khí như vậy.

Khó khăn lắm mới gặp được Thần tiên chuyển thế, vậy mà lại bị tiểu nhân hãm hại.

Tiêu Cảnh Dương rời khỏi Giang gia, lập tức đi đến Hàn Lâm Viện chờ Giang Ngọc Trạch hồi triều.

Giang Ngọc Trạch nhìn thấy Tiêu Cảnh Dương đứng dưới tàng cây xa xa, bước chân dừng lại một chút, cuối cùng vẫn bước tới.

Tiêu Cảnh Dương chào hỏi: “Giang đại nhân.”

Giang Ngọc Trạch không cảm xúc chắp tay hành lễ: “Thế tử.”

Tiêu Cảnh Dương nhìn thấy vẻ mặt của Giang Ngọc Trạch, không nhịn được mà hỏi: “Ta đã làm ra chuyện gì không thể tha thứ được với Giang gia các ngươi sao, một đám người đều trưng vẻ mặt này với bổn Thế tử, cho dù ta có chết cũng phải để ta chết cho minh bạch.”

Giang Ngọc Trạch hít sâu một hơi, chỉ nói: “Giang gia hèn mọn, thật sự không xứng được Thế tử để mắt tới.”



Tiêu Cảnh Dương: “Nói chuyện bình thường đi, chỉ toàn chua ngoa, âm dương quái khí.”

Trên người hắn mang theo khí thế của nhà binh, cứng rắn, trực tiếp.

Giang Ngọc Trạch đánh giá Tiêu Cảnh Dương một phen, thấy sắc mặt hắn vừa sầu lo vừa có chút sốt ruột, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Giang Ngọc Trạch hỏi: “Vì sao Thế tử nhất định phải lui tới cùng chúng ta, Giang gia chúng ta cũng không thể cho ngươi thứ gì.”

“Có đáng giá hay không sao, ta nói đáng giá liền đáng giá.” Tiêu Cảnh Dương càng thêm không kiên nhẫn.

Giang Ngọc Trạch thở dài: “Thế tử, đừng quấy rầy muội muội của ta nữa, mặc kệ ngươi có tâm tư gì với muội muội của ta, ngươi với muội muội ta đều không có tương lai.”

Tiêu Cảnh Dương lập tức nhíu mày: “Vì sao lại không thể?”

Giang Ngọc Trạch không thể không kể mọi chuyện với Tiêu Cảnh Dương, Tiêu Cảnh Dương nghe xong, giận tím mặt, nghiến răng nghiến lợi, “Đồng Kiều kia đang ở đâu?”

“Ta căn bản không có nhận được tin tức, Đồng Kiều kia không phải do ta phái đi, sau khi hắn bị rắn cắn cũng không có đi theo ta nữa, hắn lại dám lớn mật như thế.”

Ngay sau đó, vẻ mặt của Tiêu Cảnh Dương lại trở nên bi thương, “Nàng như thế, ta không thể mặc kệ nàng.”

Giang Ngọc Trạch lắc đầu, “Ngươi xuất phát từ tâm lý muốn chịu trách nhiệm, nhưng ngươi định để muội ấy làm tiểu thiếp, hay làm đầu bếp cho ngươi?”

Tiêu Cảnh Dương lắc đầu, “Ta sẽ cưới nàng.”

Giang Ngọc Trạch cũng không vui mừng, mà chỉ bình tĩnh nói: “Vốn dĩ ngươi có thể có lựa chọn tốt hơn, lại cưới một nữ nhân không toàn vẹn trong mắt người đời, về sau hối hận, sẽ lại oán hận lẫn nhau.”

“Hơn nữa, tương lai Thế tử sẽ còn kế thừa Vương phủ, thừa kế tước vị, tôn quý như thế, tiểu muội ta còn phải nuốt hận mà sống, quá thống khổ, chi bằng từ đầu không nên bắt đầu.”

Tiêu Cảnh Dương nhìn Giang Ngọc Trạch, một lát sau nói: “Ta không dám khẳng định về sau sẽ như thế nào, nhưng hiện tại, ta muốn cưới nàng.”

“Hơn nữa chưa chắc hoàng bá bá đã muốn cho ta cầm quân, cưới một nữ tử địa vị không cao, trong lòng hoàng bá bá khẳng định sẽ thả lỏng đi mấy phần.”

Cuối cùng thì Giang Ngọc Trạch cũng nhếch miệng cười, “Thần, nhất định sẽ phò trợ Thế tử.”

Thời điểm Tiêu Cảnh Dương tiến cung thỉnh hoàng đế hạ chỉ cưới Giang Nhạc An, hoàng đế lắc đầu không đồng ý, nói thẳng, Vương phi không thể là một nữ tử không trong sạch.

Giang gia tự cho rằng mình đã giấu giếm rất tốt, nhưng nơi này là kinh thành, có rất ít chuyện hoàng đế không biết.

Ở lúc Giang gia nói ra chuyện không thể nói, trên nóc nhà có một người đang nằm.

Nhưng mà hoàng đế vẫn có thể để Giang Nhạc An làm một cái trắc phi, trắc phi đã là ban ân cực hạn rồi, vẫn là nhìn vào phần mặt mũi của chất nhi cùng Giang Ngọc Trạch.

Tiêu Cảnh Dương còn muốn tranh thủ thêm, nhưng hoàng đế đã trực tiếp hạ chỉ, khiến cả người Tiêu Cảnh Dương đều cảm thấy không tốt.
Nhấn Mở Bình Luận