Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Edit: Kim

Người Giang gia đã dọn tới kinh thành, trừ Giang Ngọc Trạch, những người khác đều trở về thôn, mọi người đều kinh ngạc, sao lại trở về rồi.

Người Giang gia chỉ nói ở kinh thành không quen, hơn nữa Giang Ngọc Trạch cũng đã thành thân với nữ nhi nhà quan lớn, phòng quá nhỏ, không đủ ở, phòng ở kinh thành ấy, các ngươi không biết là đắt bao nhiêu đâu.

Trong lòng mọi người đều nói thầm, nhất định là bị tức phụ nơi nhà cao cửa rộng kia đuổi về, lại hỏi sao Giang Nhạc An cũng trở về theo, còn chưa thành thân sao?

Vừa nói đến Giang Nhạc An, sắc mặt người Giang gia lập tức trở nên không tốt, Giang Nhạc An ở Vương phủ phạm phải sai lầm, sống không được tốt, Giang Ngọc Trạch bất chấp nguy hiểm mạo phạm đến Vương gia mà đưa muội muội về nhà.

Nhưng mà cũng không thể ở lại kinh thành được nữa, chỉ có thể trở về thôn.

Người Giang gia chỉ nói Giang Nhạc An đã thành thân, nhưng vì lo lắng cho người nhà cho nên mới ở nhà.

Kỳ lạ, thật kỳ lạ.

Cho dù là người nhà quê cũng biết, đã thành thân, sao có thể không ở nhà chồng mà ở nhà mẹ đẻ.

Thậm chí Giang Lương Tài còn chạy đến hỏi muội phu là ai, người Giang gia chỉ có thể nói là đã hòa ly, gia đình kia không phải người lương thiện.

Giang Lương Tài còn muốn hỏi thêm, nhưng bị Ngô thị ngăn cản, Giang Lương Tài hoàn không cảm thấy việc muội muội hòa ly là chuyện lớn gì, cùng lắm thì lại kén rể…

Dùng cái gì để giảm bớt lo lắng, chỉ có thể là kén rể!

Đại Nha Nhị Nha đương nhiên là muốn tới gặp người nhà, Nhị Nha nhìn tiểu cô cô tiều tụy, thật không có chút liên hệ nào với vị Vương phi phong hoa tuyệt đại đời trước.

Dù sao cũng đã phân gia, tiểu cô cô cũng sẽ không thể quản tới chuyện trong nhà nàng, nàng về sau sẽ kén rể, sẽ không gặp phải Đồng Kiều, vừa mới nghĩ tới cái chết trước kia đã cảm thấy không thể thở nổi.

Nàng nghĩ, về sau nàng sẽ không qua lại với tiểu cô cô.

Người một nhà ở lại ngôi nhà cũ một lát rồi lại rời đi, tiểu Tiều thị nhìn bóng dáng người một nhà, trong lòng tràn ngập hâm mộ.

Trên người bọn họ vậy mà lại mặc vải bông, vải bông cũng không phải đồ gì hiếm lạ ở kinh thành, gia đình bình thường cũng mặc vải bông, nhưng ở đây là nông thôn, như vậy đã rất không tồi rồi.

Đi theo đến kinh thành một vòng cũng không thu hoạch được gì, nàng cũng không biết nàng có được thứ gì…

Tiểu cô cô vào được Vương phủ, kết quả lại khiến mọi thứ rối tinh rối mù, nghe nói còn ám hại cái thai của Vương phi.

Ông trời ơi!

Lá gan của tiểu cô cô sao lại lớn như vậy!

Tiểu cô cô có thể về nhà là nhờ tiểu thúc thúc ra mặt, cũng là nhờ Vương gia thương hại, bằng không có lẽ đã chết ở Vương phủ, Giang gia phải làm sao bây giờ?

….

Nam Chi quay về không gian, lập tức đi kiểm tra chậu cây nhỏ màu hồng, cô thất vọng nói: “Hạt giống còn chưa nảy mầm sao?”

Hệ thống an ủi nói: “Sao có thể nhanh như vậy được, cơm ngon không ngại chờ, không nên nóng vội.”

Nam Chi dùng tay chống cằm, “Được, nhưng mà ta còn đang vội, ca ca, ta đang vội.”

Hệ thống: “Gấp cái gì, ngày mai sẽ chết ngay sao, nhất định phải thấy trong hôm nay mới được?”

Bầu không khí nhất thời trở nên cứng đờ, Nam Chi chớp mắt, đột nhiên nói: “Không đúng, ca ca, ta đã chết rồi.”

Hệ thống: “Ừm!”

Nó click mở giao diện thuộc tính, phải nói sang chuyện khác, nếu không lát nữa đứa trẻ sẽ kêu gào đòi về nhà.

Số hiệu: 1

Họ tên: Quý Nam Chi

Tuổi: 3

Cấp bậc: Sơ cấp



Điểm kinh nghiệm EXP: 400+300

Giá trị linh hồn: 100

Giá trị mị lực: 55+5

May mắn: 30+5

Trí tuệ: 25+5

Kỹ năng: Oa oa oa (Người lớn không thể làm lơ tiếng khóc của trẻ em.)

Danh hiệu vinh dự: Thiên Sơn Đồng Mỗ, Đứa con hoang dã của bầu trời (Hướng đi hoang dã là hành trình trở về tâm linh và là hành trình tìm về cội nguồn.)

Vật phẩm: Bí kíp võ công thất truyền (xuất hiện ở vi diện võ thuật cấp thấp, thật rác rưởi, thật thô sơ!)

Nhiệm vụ giả Quý Nam Chi hoàn thành nhiệm vụ vi diện, mức độ hoàn thành 100%, đạt được 300 điểm tích phân, 15 điểm thuộc tính, danh hiệu vinh dự: Đứa con hoang dã.

Hệ thống nhìn cái danh hiệu đứa con hoang dã này, e hèm…

Thời điểm nó nói cho Nam Chi nghe, Nam Chi vui vẻ hỏi: “Đứa con hoang dã, có phải là ta đã trở thành một người rừng hay không?”

Hệ thống: “Đúng vậy, chúc mừng ngươi.”

Nam Chi: “Cảm ơn ca ca.”

Cô rung đùi đắc ý, đem nỗi thất vọng vì hạt giống chưa nảy mầm vứt ra sau đầu, rất nhanh, cô lại ngáp một cái, “Ca ca, ta muốn ngủ.”

Hệ thống: “Ngủ đi.”

Trong không gian, một đứa trẻ cuộn tròn ngủ say rồi, chóp mũi cùng gò má hơi ửng hồng, cái miệng nhỏ nhắn hơi hé mở, hít thở theo bản năng, trên thực tế, cô cũng không cần phải thở nữa rồi.

Một cái chăn lông màu hồng nhạt chậm rãi bay xuống, đắp lên người đứa trẻ, quấn thành một quả cầu tròn.

Hệ thống thay cô đem điểm thuộc tính đi phân phối xong, lại nhỏ lên chậu hoa hai giọt linh dịch, hy vọng sẽ sớm nảy mầm.

Hệ thống cũng không biết khi nào hạt sẽ nảy mầm.

Nam Chi ngủ một giấc tỉnh dậy, tinh thần vô cùng sảng khoái, đôi mắt sáng ngời, ôm chăn lông vào lòng, “Cảm ơn ca ca.”

Cô khó hiểu hỏi: “Ta đã chết rồi, vẫn cần phải ngủ sao?”

Hệ thống: “Hẳn là cần đi.” Không nhất định là vì mệt mới buồn ngủ, mà là bởi vì nguồn sức mạnh khác.

Ánh mắt hệ thống dừng lại ở danh hiệu đứa con hoang dã, chỉ sợ cái danh hiệu này sẽ truyền cho cô một chút sức mạnh.

Đứa con hoang dã, sẽ mang đến loại sức mạnh gì?!

Thật đúng là, bất kể nghề nghiệp nào cũng không thể coi nhẹ hay coi thường đâu.

Hoang dã, hoang dã……

Hệ thống đem hai chữ này lặp đi lặp lại, lại nhìn về phía một cái danh hiệu khác.

Thiên sơn đồng mỗ!*

(*Hoặc tên gọi khác là Thiên Sơn Đồng Lão: một nhân vật trong truyện Kim Dung, là một bà lão trên 90 tuổi mà vẫn mang dáng vẻ của một bé gái.)

Cái này không phải là đang nguyền rủa đi.

Khụ khụ, trong lòng hệ thống ho khan một tiếng, một lát sau hỏi: “Nhiệm vụ tiếp theo, ngươi muốn một thế giới có hình dạng thế nào?”

Nam Chi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Thế giới có thể ăn no, có thể ăn trứng gà.”

Hệ thống sàng lọc một phen, “Được.”



Một lát sau, Nam Chi đột nhiên nói: “Ca ca, chúng ta làm như vậy là vì cái gì, bọn họ sẽ vui sao?”

Hệ thống: “Cái gì?” Câu hỏi không đầu không đuôi thế này, là có ý gì?

Nam Chi hỏi: “Chị Tuyết Lị, Nhị Nha tỷ tỷ, Phi Yên tỷ tỷ, bọn họ bị thay đổi vận mệnh, bọn họ có vui không, các nàng nỗ lực như vậy còn không thể thay đổi được, bị người khác thay đổi, các nàng có tức giận không, sẽ tức giận tự hỏi tại sao mình không làm được, mà người khác lại có thể làm được.”

Hệ thống trầm mặc một hồi: “Bọn họ đã tuyệt vọng đến cực hạn rồi, cho nên mới gửi nguyện vọng, trong lòng toàn là oán khí.”

“Nếu một lần nữa tự mình bắt đầu lại, bọn họ sẽ lại một lần nữa đi trên con đường giống với trước kia, bởi vì đây là tư duy cố định của bọn họ.”

“Cần phải có một người khác, thay bọn họ vẽ ra được con đường khác, đi theo con đường mới này, hoàn toàn khác với con đường trước kia, cho dù có điểm giao nhau, nhưng cũng chỉ giao nhau ở một điểm, sau đó lại nhanh chóng tách ra.”

Bàn tay mũm mĩm của Nam Chi vẽ xuống mặt đất, “Không thể nào, đi từ một con đường khác đến, vẫn có thể hội tụ lại.”

Giọng nói của hệ thống có chút lãnh đạm, “Như vậy bọn họ vĩnh viễn sẽ không có cơ hội làm lại, hơn nữa bọn họ là vì sợ hãi mà không muốn đi trên con đường trước đây.”

Nam Chi ồ một tiếng, suy nghĩ một hồi, “Ừm, nghe không hiểu, hẳn là ta đang giúp người đi.”

Hệ thống: “Đúng vậy.”

Nam Chi: “Ca ca, khi nào ta có thể gặp được cha mẹ?”

Hệ thống nói sang chuyện khác, “Đi qua các thế giới, ngươi không cảm thấy không gian trống rỗng của hệ thống rất thú vị sao?”

Nam Chi dùng hai tay che mặt, biểu cảm sâu kín nói: “Ca ca thật là xấu.”

Lại không cho cô về nhà tìm cha mẹ, cô rất là lo lắng, lâu lắm rồi không được gặp cha mẹ, không biết cha mẹ đã già chưa, có thể nào đã…

Nam Chi hỏi hệ thống: “Ca ca, phải làm thế nào ta mới có thể gặp được cha mẹ?”

Hệ thống cũng không thể cam đoan, “Cứ tích lũy thêm đi, năng lượng bây giờ không đủ, ngươi có sốt ruột cũng vô dụng.”

Nam Chi thất vọng ồ một tiếng, giống như một con chó nhỏ bị bỏ rơi, cả người bao trùm bởi dáng vẻ yếu ớt, đáng thương, bất lực…

Một lát sau, Nam Chi nói với hệ thống: “Đi thôi ca ca, tiến vào thế giới.”

Hệ thống nhìn thấy Nam Chi đã khôi phục tinh thần, nhanh chóng đem cô tiến vào thế giới, miễn cho cô tiếp tục đòi gặp cha mẹ.

Sau một lúc chịu đựng cảm giác xóc nảy cùng đè ép, Nam Chi tiến vào một cỗ thân thể, cô mở mắt ra, nhìn thấy một căn phòng màu hồng phấn dịu dàng, tràn ngập phong cách hiện đại.

Căn phòng lớn như vậy, phản ứng đầu tiên của Nam Chi chính là, không phải đói bụng nữa, cũng có trứng gà để ăn.

“Ca…… “Nam Chi mở miệng, giọng nói nghẹn ngào, cổ họng khó khăn, cô sờ vào cổ họng của mình, lại muốn nói chuyện, nhưng lại giống như có một lực cản vô hình, không cho cô nói chuyện.

Nam Chi không nhịn được mà sờ sờ cổ họng, trong lòng vội vàng hỏi hệ thống: “Ca ca, ta là người câm sao, ta không thể nói chuyện được, ta nói chuyện rất khó khăn, có phải ta mắc bệnh rồi không!”

Đại khái là vì không thể mở miệng, trong lòng Nam Chi đặc biệt có rất nhiều câu hỏi, khiến hệ thống cảm thấy thật ầm ĩ.

Hệ thống nói: “Nguyên chủ từ nhỏ đã mắc bệnh tự kỷ, có thể nói, nhưng không nói được nhiều lắm.”

Nam Chi: “A?? Không thể nói chuyện cũng quá khổ sở rồi.”

Hệ thống: “…… Khá tốt, thế giới này cứ nói ít đi, sử dụng đôi mắt mà quan sát.”

Hệ thống cảm thấy khá tốt, đứa nhỏ này quả thực cái gì cũng có thể nói, thế giới này liền áp chế thế mạnh của cô.

Vốn đã nhỏ yếu, lại liều mạng chọc vào chỗ đau của người khác, không bị Giang gia đánh chết, cũng xem như Giang gia còn nhân từ.

“A, a……” Nam Chi vuốt cổ họng, há mồm thử nói chuyện, phát ra âm thanh a a a.

“Ca ca, ca ca, thật sự quá khó, ca ca, có loại thuốc nào có thể trị khỏi hay không, ca ca, ca ca…”

Hệ thống:……

Đừng kêu nữa, khó chịu quá!

Bắt cô chịu đựng, cô có thể kìm nén miệng lưỡi xuống, lại không thể kìm nén lời nói trong lòng.
Nhấn Mở Bình Luận